Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Mặt đất đều rung chuyển.
Nhan Khả Nhi ngẳng đầu lên một cách khó khăn, sững sờ nhìn người đàn ông đẹp trai trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra vẻ kinh ngạc.
*Cô có phải là truyền nhân của Nam Dược Hoàng, Nhan Khả Nhi không?” Người đàn ông nhàn nhạt hỏi.
“Anh… anh là ai?” Nhan Khả Nhi cẩn thận dè dặt hỏi.
“Tôi? Tôi tên là Lâm Dương!”
Nhan Khả Nhi lẫm bẩm một tiếng, ánh mắt bối rối, hiển nhiên là cô ấy chưa từng nghe qua cái tên này.
Ngược lại, những người đuổi theo phía sau đó, ai nấy đều đột ngột dừng lại, kinh hãi nhìn chằm chằm vào người này.
Thật nực cười.
Một người nhảy từ độ cao hàng chục mét xuống cũng không sao cả.

Đây không phải là quái vật thì chính là người luyện võ, nếu như là người luyện võ… chắc chắn không phải là một người luyện võ bình thường!
Võ sư bên cạnh Lưu Cảnh Pha cũng đều lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, những người khác rút súng ra nhắm thẳng vào những người này.
Mọi người đều giống như gặp phải kẻ thù lớn.
Những người của Dược Thôn nhìn thấy hành động của nhóm người Lưu Cảnh Pha bên này, đột nhiên hiểu ra rằng vị khách không mời này không cùng nhóm với Lưu Cảnh Pha.
Trực thăng đáp xuống.
Mấy người đàn ông và phụ nữ mặc vest nhảy xuống, từng người một đi tới phía sau Lâm Dương, không nói lời nào.
Về phần Lưu Cảnh Pha ở đằng kia, những người này cũng không thèm nhìn.
Thật kiêu ngạo! Lại dám không thèm đặt thiếu gia vào mắt sao?
Người của Lưu Cảnh Pha trong lòng thầm tức giận.
Nhưng Lâm Dương vẫn mặc kệ anh ta, chỉ nhìn chằm chằm vào Nhan Khả Nhi hỏi lại: “Cô rốt cuộc có phải là Nhan Khả Nhi, truyền nhân của Nam Dược Hoàng không?”
Giọng nói này đã thức tỉnh Nhan Khả Nhi người vẫn còn đang trong trạng thái sững sờ.
Cô ấy đột nhiên ngắng đầu lên, giọng nói có chút run rầy: “Tôi … tôi là … anh … anh tìm tôi có việc gì?”
“Tôi nghe nói cô có một giọt Lạc Linh Huyết, còn có một củ Hoàng Sâm tổ tiên truyền lại.

Tôi hy vọng cô có thể giao chúng cho tôi! Bởi vì những thứ này sẽ mang đến cho cô hoạ sát thân.

Cô không giữ được chúng, cô giao cho tôi, tôi sẽ cung cấp cho Dược Thôn tất cả những thứ mà các cô cần, cô cũng sẽ khỏi thảm họa, thế nào?” Lâm Dương mở miệng nói.
Nhan Khả Nhi khẽ giật mình, còn chưa đợi cô ấy kịp mở: miệng, những người của Dược Thôn ở phía sau đã hét lên.
“Vị này, Hoàng Sâm cùng với Lạc Linh Huyết đều đã bị tên súc sinh Lưu Cảnh Pha này cướp đi rồi! Nếu như anh muốn những thứ này, thì tìm Lưu Cảnh Pha đi!”
Nguồn góc của tiếng hét đó thì ra là phụ nữ kia.
Khi những lời này rơi xuống, cũng khiến cho Nhan Khả Nhi phản ứng lại.
Đúng vậy.
Người này cũng đến vì hai thứ này, tại sao lại không để bọn họ đánh nhau? Người này xem ra cũng không phải loại lương thiện, vậy thì để anh ta đối phó với Lưu Cảnh Pha đi!
Nhan Khả Nhi nhanh chóng cân nhắc trong lòng, xoay người nhắc cái đầu đầy bùn đất lên, mở miệng nói: “Anh Lâm, thứ mà anh muốn … đều đang nằm trong tay của người đàn ông tên Lưu Cảnh Pha phía sau.

Nếu như anh có thể cứu tôi, đuổi anh ta đi, hai thứ này tôi có thể giao cho anh một cách vô điều kiện! “
“Một lời đã định!”
Lâm Dương gật đầu, sau đó nhìn về phía Lưu Cảnh Pha.
Nhưng người phụ nữ ở bên này lại âm thầm mỉm cười.
“Khả Nhi cô bé này quả nhiên rất thông minh, biết rằng trong nhóm này không có nhiều người.

Bọn họ chắc chắn là không thể chống lại Lưu Cảnh Pha.

Khi bọn họ chiến đấu với Lưu Cảnh Pha, chúng ta sẽ nhân cơ hội rời đi.
Nếu như nói hai bên chiến tranh thì cả hai đều thiệt hại, anh chết tôi sống, chúng ta thậm chí còn có thể nhân cơ hội đoạt lại Sâm Hoàng do tổ tiên để lại!” Người phụ nữ thằm nói.
Ánh mắt những người bên cạnh đột nhiên sáng lên.
Ý tưởng của người Dược Thôn quả thực rất tốt, nhưng phía của Lưu Cảnh Pha đã không hài lòng rồi.
Anh ta cau mày nhìn Lâm Dương, cuộc nói chuyện giữa Nhan Khả Nhi và Lâm Dương anh ta đã nghe không sót một chữ nào.
Người này là ai? Lại còn dám nói những lời như vậy, không đặt anh ta vào mắt sao?
Lưu Cảnh Pha ánh mắt lạnh lùng âm u, nhưng biểu hiện trên mặt lại rất bình tĩnh, liền mở miệng nói: “Anh bạn từ đâu tới?”
“Cái này không quan trọng, điều quan trọng là Lạc Linh Huyết và Hoàng Sâm đang ở trên người anh, đúng không?” Lâm Dương hỏi.
“Quả thực là đang ở trên người tôi.” Lưu Cảnh Pha giơ tay trực tiếp đem hai giọt Lạc Huyết Linh từ cổ tay ra, nhàn nhạt nói: “Hơn nữa, bản thân tôi còn có một giọt Lạc Huyết Linh.

Nếu như anh thích, tôi có thể cho anh hết.

Nhưng mà có thể lấy được hay không còn tùy thuộc vào khả năng của chính anhl “


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui