“Thế nào? Lâm Hình, gia tộc không định mời chào anh ta nữa sao?” Có người cau mày hỏi.
“Sở dĩ nhà họ Lâm bị tổn thất lớn như vậy là vì chúng ta muốn chiêu mộ người này.
Chúng ta đã quá rộng lượng với người này rồi.
Bây giờ Ngữ Yên đến chính là cho anh ta cơ hội cuối cùng.
Nếu như anh ta vẫn không biết nắm bắt, vậy thì tiếp theo đây.
Nhà họ Lâm sẽ xóa sổ anh ta khỏi đất nước bằng mọi giá!”
Lâm Hình nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói: “Tôi nghĩ, đây có lẽ là ý của gia chủ, cũng là ý của các vị nguyên lão.”
Mọi người không ai nói gì cả.
“Nhưng bây giờ nhà họ Lâm của chúng ta đã bị thiệt hại nặng nề như vậy, thực lực sa sút thảm hại, nếu như nói từ bỏ Lâm thần y, vậy thì nhà họ Lâm của.
chúng ta sẽ không có chút lợi thế nào trong đại hội.
Thực lực của chúng ta đã bị tổn hại.
Nếu như không bổ khuyết.
Không trấn áp được những con lang sói, hỗ báo đó, kế hoạch trong tương lai của chúng ta đều sẽ bị ảnh hưởng.” Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi trang điểm nhẹ đứng lên và nói.
Đây là Lâm Tử Yên, cô của Lâm Ngữ Yên.
Mọi người đều nhìn cô ta.
Lâm Hình cũng mở to mắt nhìn cô: “Tử Yên, cô có cách gì không?”
“Còn nhớ Lâm Dương không?” Lâm Tử Yên nói.
Nghe tháy hai chữ này, sắc mặt của một số người hơi thay đổi.
Lâm Hình khẽ cau mày.
Người này chính là cắm ky của nhà họ Lâm.
Mặc dù anh đã rời khỏi nhà họ Lâm rất nhiều năm rồi, nhưng bởi vì là con trai của vị đó, cho nên mọi người đều không nhắc đến cái tên này, theo thời gian, một số người cũng đã quên mát sự tồn tại của người này.
“Cô muốn nói điều gì?” Lâm Hình nhàn nhạt hỏi.
“Trước đây, khi chúng ta muốn tìm Lâm thần y, cũng đã đã cho người đi đàm phán với Lâm Dương đầu tiên, để cậu ta giúp đỡ làm trung gian giới thiệu, nắm được đường dây.
của Lâm Thần Y.
Sau đó, không biết vì lý do gì mà không được.
Nhưng mà, tôi nghĩ đường dây này vẫn hữu ích, vì vậy tôi cảm thấy nên để Ngữ Yên đến Giang Thành tìm Lâm Dương trước.
Vợ của Lâm Dương nghe nói là bị Lâm thần y nhắm trúng.
Nếu như cậu ta sẵn lòng giúp đỡ, chúng ta vẫn có cơ hội rất lớn để bắt tay giảng hoà với Lâm thần y.” Lâm Tử Yên mỉm cười nói.
“Dựa vào một người phụ nữ để bắt tay với Lâm thần y sao? Vậy thì, nhà họ Lâm của chúng ta không phải mắt hết thể diện sao?” Có người lập tức đứng lên phản đối.
Lâm Tử Yên lắc đầu lia lịa: “So với lợi ích của gia tộc, những thứ này có tính là gì? Nếu như có thể nhờ vào đại hội mà bay lên trời, sau này ai dám cười nhạo nhà họ Lâm chúng ta? Trên thế giới này, có thực lực mới có thể lớn tiếng nói chuyện.
Tôn nghiêm trước giờ đều chỉ thuộc về người có bản lĩnh.
Phé vật và tôn nghiêm mà anh nói, anh không cảm thấy nực cười sao?”
Người đó vừa nghe thấy liền cứng họng.
Lâm Hình gật đầu, nói với Lâm Thái đang ngồi ở vị trí cuối: “Lâm Thái, anh gọi điện thoai cho Ngữ Yên đi.”
“Được.” Lâm Thái gật đầu.
Sân bay Giang Thành.
Lâm Ngữ Yên đã liên lạc với Tô Nhan ngay sau khi nhận được cuộc gọi.
Lúc này Tô Nhan vẫn còn tức giận với Lâm Dương, nhưng mà tức giận thì tức giận, cô cũng được coi là lý trí, cũng biết rằng chuyện này không thể trách Lâm Dương hoàn toàn, nhưng hình tượng vô dụng của Lâm Dương lại tăng thêm một bậc trong tâm trí cô.
Rù rù…
Điện thoại di động reo lên, nhìn thấy số điện thoại của người lạ, Tô Nhan vốn dĩ không muốn nghe, nhưng khi nhìn thấy đó là số của Yến Kinh, cô do dự một chút sau đó vẫn bắt máy *Xin hỏi có phải là cô Tô Nhan không?” Giọng nói trong trẻo của Lâm Ngữ Yên truyền đến.
“Cô là…”
*Ò, xin chào, tôi tên là Lâm Ngữ Yên, là em gái của chồng cô Lâm Dương.” Lâm Ngữ Yên mỉm cười nói.
“Em gái?” Tô Nhan vô cùng sửng sót.
Cô đã kết hôn với Lâm Dương được ba năm rồi, chưa bao giờ nghe nói Lâm Dương có em gái …
“Oh xin… xin chào… cô… cô có chuyện gì vậy?” Tô Nhan trở nên căng thẳng không thể nào giải thích được, nói chuyện cũng có chút lắp bắp.
“Là như vậy.
Tôi có chuyện gấp muốn nói với anh trai tôi, nhưng tôi không liên lạc được với anh ấy.
Cô có thể nói với anh ấy rằng, lúc 12 giờ trưa, tôi sẽ ở tiệm cà phê Bích Lam đợi anh ấy.
Làm ơn bằng mọi cách phải khiến anh ấy có mặt ở đó, được không?” Lâm Ngữ Yên mỉm cười nói.
“Được, tôi lập tức gọi điện cho anh ấy.” Tô Nhan gật đầu, cúp máy rồi gọi cho Lâm Dương.
Giờ phút này, Lâm Dương vẫn còn đang xem xét tình hình điều trị trên toàn quốc, cú điện thoại này của Tô Nhan khiến anh có chút kinh ngạc.
Sau khi nghe Tô Nhan nói xong, Lâm Dương lập tức sững SỜ.
“Lâm Ngữ Yên?” Anh cau mày, không ngờ người nhà họ Lâm vẫn lựa chọn Lâm Dương thay vì tìm Lâm thần y trước.
“Anh có em gái từ khi nào vậy? Nhiều năm như vậy cũng chưa từng nghe thấy anh nói qua.” Tô Nhan không nhịn được hỏi một câu.
Lâm Dương do dự mọt chút, nhàn nhạt nói: “Tiểu Nhan, chúng ta kết hôn đã ba năm rồi, tôi hỏi em một câu, em có thật sự hiểu tôi không?”