Tô Nhan ở bên kia điện thoại hơi giật mình, dường như có chút bối rối với câu nói này của Lâm Dương.
“Hãy chăm sóc gia đình em thật tốt đi.
Tôi sẽ phối hợp với em.
Đợi khi thời hạn đến, chúng ta sẽ ly hôn.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói, liền cúp điện thoại.
Tô Nhan ở bên kia điện thoại sắc mặt có chút khó coi.
Không biết vì sao, cô cảm thầy Lâm Dương một chút cảm tình cuối cùng đối với mình cũng đã biến mắt.
Có lẽ… anh ấy không có kiên nhẫn, phải không?
Nhưng mà… tại sao?
Anh ấy hoàn toàn không làm gì cả, tại sao anh ấy lại dám nói ra những lời như vậy với tôi? Tô Nhan tôi có chỗ nào có lỗi với anh ấy sao?
Hơn nữa… anh ấy chỉ là một phé vật, làm sao dám chủ động nói đến chuyện ly hôn?
Tô Nhan có chút thất vọng, trong lòng cũng vô cùng không cam.
Nhưng cô không biết phải nói rõ như thế nào với Lâm Dương.
Về phần Lâm Dương, anh lên một chiếc xe do Long Thủ sắp xếp và lái nhanh đến Bích Lam Café.
Bích Lam Café không nỗi tiếng ở Giang Thành, nó chỉ là một quán cà phê bình thường nằm ở góc phố.
Quán cà phê này đã có từ máy năm nay, trang trí bàn ghế đều rất cổ điển, buổi trưa chắc chắn sẽ không có nhiều người uông cà phê, chỉ là thỉnh thoảng có vài người đên đây mua một ít đồ ăn vặt.
Lâm Ngữ Yên đã đợi ở đây từ rất sớm.
Cô ta vừa uống cà phê, vừa xem tin tức về “Phục phương dưỡng tâm hoàn” và “Huyền Y Phái” trên điện thoại di động.
Về phần những người đi theo cô ta thì đang ngồi ở bàn bên cạnh.
Không chút nghỉ ngờ rằng lần này nhà họ Lâm đã hoàn toàn trở thành một bàn đạp cho.
Huyền Y Phái.
Thanh thế của Huyền Y Phái ở trong nước hiện nay đã tăng lên đến một độ cao trước giờ chưa từng thấy.
Vô số phương tiện truyền thông tin tức ca ngợi Huyền Y Phái.
Vô số người dân ca tụng công đức và coi người của Huyền Y Phái giống như vị cứu tinh của thế giới.
Ngay cả các phương tiện truyền thông chính thống cũng không ngót lời ca ngợi và tán dương.
Các cờ thưởng gửi đến Huyền Y Phái nườm nượp không ngớt.
Quá nhiều quá nhiều rồi.
Huyền Y Phái đã in sâu vào lòng mỗi người dân trong nước.
Về phần các công ty dưới quyền của doanh nghiệp Lâm Thị … sớm đã để tiếng xấu muôn đời rồi.
Công trường đóng cửa, công ty đóng cửa, một số lượng lớn các doanh nghiệp sụp đồ …
“Khồn kiếp!”
Lâm Ngữ Yên ném điện thoại xuống bàn, vẻ mặt tràn đầy tức giận.
Chuông leng keng …
“Buổi trưa tốt lành, xin hỏi, anh muốn ăn gì?”
Nụ cười chuyên nghiệp của người phục vụ ngoài cửa truyền ra.
Lâm Dương chào hỏi, sau đó bước tới ngồi xuống.
Lâm Ngữ Yên thở dài một hơi, gạt đi tức giận, yên lặng nhìn Lâm Dương.
Còn Lâm Dương cũng đang nhìn cô ta.
Trên thực tế, cả hai đã quen biết nhau.
Từ nhỏ đã quen biết rồi.
Tuy rằng thời gian hai người ở cùng nhau không tính là dài, nhưng cũng có thể coi là hai nhỏ vô tư, chỉ là sau khi Lâm Dương rời đi, Lâm Ngữ Yên không bao giờ gặp lại Lâm Dương.
“Đã lâu không gặp, không ngờ bây giờ anh lại có dáng vẻ như thế này.” Ánh mắt của Lâm Ngữ Yên có chút phức tạp.
*Ừ.” Lâm Dương nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, cũng không nói nhiều, tự mình uống một ngụm cà phê.
“Anh vẫn ổn chứ?” Lâm Ngữ Yên do dự hỏi.
“Chuyện liên quan đến tôi, có lẽ cô cũng biết rồi.
Bao nhiêu năm nay chưa từng hỏi thăm tôi, nhưng lúc này lại hỏi tôi câu này.
Không cảm thấy là rất đạo đức giả sao?”
Lâm Dương thờ ơ hỏi.