*Tại sao?” Tô Quảng đầu óc mờ mịt.
“Chuyện này anh còn không hiểu sao? Lâm Đổng phô trương lớn như vậy, anh còn không biết nguyên nhân sao?
Hôm nay anh 80% là sẽ cầu hôn Tiểu Nhan!” Trương Tinh Vũ phắn khích nói.
“Cầu hôn?” Tô Quảng sững sờ, sau đó nhìn thấy đây vừa có đàn dương cầm vừa có hoa tươi, đại não cũng không khỏi nóng lên, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Sự phô trương này, không phải cầu hôn thì còn có thể là cái gì?
“Tôi… Tôi sắp trở thành bố vợ của Lâm Đồng sao?” Đầu lưỡi của Tô Quảng cũng thắt lại.
“Cho nên nói chúng ta không thể làm bóng đèn.
Tìm cơ hội đưa cô gái đó đi luôn, biết chưa?” Trương Tinh Vũ nhỏ giọng nói.
“Được! Được!” Tô Quảng lại gật gật đầu lia lịa.
Bốn người đã vào chỗ ngồi, người phục vụ bắt đầu dọn món.
Món ăn tinh tế kết hợp với khung cảnh lãng mạn, phải nói rằng bất cứ trái tim người phụ nữ nào cũng sẽ tan chảy vào lúc này, ngay cả Tô Nhan cũng có chút chống đỡ.
không nồi.
Nhưng …trọng tâm của Lâm Dương dường như không đặt lên người Tô Nhan, mà tập trung vào đồ ăn trước mặt.
“Ăn đi.
” Anh nói một câu, sau đó tao nhã thái đồ ăn trước mặt.
Lâm Ngữ Yên không ngừng quan sát anh.
“Chủ tịch Lâm, vốn dĩ tôi định mời anh bữa này, nhưng mà…tôi không ngờ anh lại …” Vẻ mặt của Tô Nhan có chút phức tạp.
“Khung cảnh này, cô thích không?” Lâm Dương nhìn Tô Nhan hỏi.
Đôi mắt ấy như thể muốn nhìn thấu trái tim Tô Nhan.
Tô Nhan thở gấp, tim đập loạn xạ, vội vàng nhìn sang chỗ khác.
Lâm Ngữ Yên cũng sửng sốt.
Tin đồn tình cảm là thật sao?
Lâm Đồng… thực sự thích Tô Nhan sao?
“Thích… thích, nhưng mà …” Tô Nhan không muốn dối lòng, do dự một hồi gật đầu, nhưng còn muốn giải thích cái gì, lại bị Lâm Dương cắt ngang.
“Cô thích là tốt rồi.
Tất cả những thứ này đều chuẩn bị cho cô.
Ca khúc vừa rồi cũng là dành tặng cho cô.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tên của khúc nhạc là gì vậy?”
“Là tôi tự sáng tác, tên là ” Kẻ trầm luân “.
“Kẻ trằm luân …” Tô Nhan lẫm bẩm một tiếng, sau đó nhìn Lâm Dương, nói: “chủ tịch Lâm, tôi…”
Cô muốn nói điều gì đó, nhưng lại vô cùng do dự, cắn môi, muốn nói lại ngừng.
“Muốn nói cái gì thì cứ nói đi, tôi sẽ không trách cô.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Tôi… tôi chỉ muốn hỏi một câu, tôi… có thực sự có đáng để anh làm những việc này vì tôi không?” Tô Nhan thấp giọng nói.
Cô không phải kẻ ngốc, dự án đột nhiên được gửi đến từ tập đoàn Dương Hoa, tất cả những gì mà Lâm Đồng làm ngày hôm nay, cô đều có thể nhìn ra được.
Cô và Lâm Đồng rõ ràng chỉ có duyên gặp mặt máy lần, nhưng Lâm Đồng lại vì cô mà bỏ ra nhiều như vậy.
Thành thật mà nói, Tô Nhan bây giờ đã cảm thấy áp lực rồi.
Một loại áp lực vô hình.
Là phụ nữ, cô đương nhiên cảm tháy rất vui và hạnh phúc, nhưng… áp lực vô hình này khiến cô có chút ngột ngạt, cũng khiến cô có chút… hỗ thẹn!
Dù gì thì … cô cũng là phụ nữ đã có gia đình!
Cô không muốn vượt qua ranh giới, bởi vì đó là điểm giới hạn của cô, cho dù cô không thích Lâm Dương đi chăng nữa …
“Cô không cần cảm thấy do dự hay bối rối, cũng đừng cảm thấy hỗ thẹn về điều đó! Bởi vì cô xứng đáng với điều đó!” Lâm Dương nói “Tôi xứng đáng sao?” Tô Nhan kỳ quái hỏi: “Tại sao anh lại nói như vậy?
“Bởi vì…đây là điều mà tôi nợ cô!” Lâm Dương cực kỳ nghiêm túc nói.
Lời này này khiên cho Tô Nhan và vợ chông Trương Tỉnh Vũ hoàn toàn choáng váng.
Điều này có nghĩa là gì?
“Chủ tịch Lâm, tại sao anh lại nói như vậy?” Tô Nhan vội vàng hỏi.
Nhưng Lâm Dương không nói thêm gì nữa, chỉ tự mình ăn cơm.
Có lẽ Tô Nhan sẽ không bao giờ liên kết tất cả những điều này với người chồng phé vật của cô.