Ông ta cũng chưa bao giờ ngờ rằng một người đang khoẻ mạnh sau vài giờ lại thành dáng vẻ như thế này…
Nhưng khi Long Thủ chuẩn bị châm kim, một bàn tay bên cạnh đột nhiên siết chặt cổ tay ông ta.
Long Thủ quay đầu lại một cách khó khăn, mới phát hiện Lâm Dương đã đứng ở bên cạnh ông ta từ lúc nào không hay.
“Sư phụ …” Long Thủ rên rỉ môi dưới, khàn giọng nói.
*Đây chính là… cháu trai của ông sao?” Lâm Dương trầm giọng hỏi.
Long Thủ đôi mắt đục ngầu, nặng nè gật đầu.
Lâm Dương im lặng.
Anh liếc nhìn dáng vẻ thê thảm của người thanh niên, một lúc sau, thấp giọng nói: “Ông tâm tình đã loạn rồi.
Mấy kim này ông đều châm không đúng.
Hay là để tôi làm cho.”
“Cảm… Cảm ơn sư phụ…” Long Thủ mở miệng khàn giọng nói.
Lâm Dương không nói gì, cầm lầy kim bạc từ trong tay của Long Thủ, bắt đầu châm kim cho thanh niên này.
Sau khi châm, sắc mặt của nam thanh niên này rõ ràng đã cải thiện, nhưng hơi thở của anh ta vẫn còn rất yếu.
“Ông không cần phải lo lắng, vết thương của anh ta có thể chữa khỏi, chỉ là thời gian điều trị tương đối dài, lập tức đưa anh ta đến Huyền Y Phái đi, để Tần Bách Tùng chữa trị cho anh ta, chắc sẽ không để lại di chứng gì.” Lâm Dương thu kim bạc lại, nhàn nhạt nói.
“Cám ơn sư phụ.”
Long Thủ cực kỳ kích động, vội vàng đứng dậy cúi chào Lâm Dương.
“Cảm ơn sao? Không, ông không cần cám on tôi, ngược lại là tôi nợ ông.” Lâm Dương sắc mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, trong mắt cũng tràn đây vẻ thù địch.
“Sự phụ, tuyệt đối đừng nói như vậy…”
“Tôi không phải nói lời khách sáo với ông, nếu như chúng ta mười phút sau mới đến, có lẽ cháu trai ông đã chết rồi.”
Lâm Dương trầm giọng nói.
Long Thủ đột ngột thở gấp.
Chết…
Vấn đề … đã nghiêm trọng đến mức như vậy rồi sao?
Lâm Dương đứng dậy, mặt không biểu cảm nói: “Đây là cách mà nhà họ Ứng đón tiếp tôi.
Tôi đã hiểu rồi.
Tôi đột nhiên phát hiện ra mình có chút ngây thơ.
Loại chuyện này làm sao có thể để người khác đi làm? Tôi đã quá ngây thơ, quá ngây thơ rồi, là tôi đã hại cháu trai của ông… “
“Sư phụ …” Long Thủ ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Dương quay đầu lại nói với hai tay sai: “Các anh lập tức thu xếp cho anh ta đến Huyền Y Phái.
Nhớ kỹ, dùng dược liệu tốt nhát để trị thương cho anh ta.
Chuyện này do Tần Bách Tùng phụ trách.
Nói với ông ta, nếu như ông ta không chữa khỏi cho người này, thì bảo ông ta cút ra khỏi Huyền Y Phái, hiểu chưa? “
Hai người đều có chút hoảng sợ, nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của Lâm Dương làm sao dám do dự, vội vàng nói: “Vâng, anh Lâm.”
“Long Thủ, ông cùng tôi đến biệt thự Ứng Long đi.”
“Sư phụ, chuyện này … hay là nhịn một lúc đi.”
Long Thủ vội vàng hét lên một tiếng, ngập ngừng nói.
Mặc dù cháu trai của ông ta suýt chút nữa bị người nhà họ Ứng hại chết, trong lòng ông ta cũng vô cùng tức giận, nhưng nhà họ Ứng rõ ràng biết người này là do Lâm Dương phái đến còn dám ra tay đánh anh ta mạnh như vậy, đủ để cho thấy nhà họ Ứng đã có chuẩn bị mà tới.
Lâm Dương một mình đến nhà họ Ứng, chỉ sợ rằng phần lớn là lành ít dữ nhiều.
Xét cho cùng, nhà họ Ứng là một gia tộc võ thuật cỗ đại…
“Đi thôi.”
Lâm Dương nhàn nhạt nói một câu, liền trực tiếp ngồi lên xe.
Long Thủ còn muốn thuyết phục cái gì đó, nhưng nhìn thấy thái độ kiên định của Lâm Dương, chỉ có thể thở dài một hơi, đi theo lên xe.
Đám đông tránh ra, chiếc xe lại một lần nữa chạy về phía núi Huyền Bình.
Sau khoảng mười phút, xe chạy đến nội địa của núi Huyền Bình.
Ở đây có hai con đường, một là đường núi, đi dọc đường núi sẽ trực tiếp rời khỏi núi Huyền Bình, con đường còn lại dẫn đến biệt thự Ứng Long, nhưng mà lại có rào chắn.
Khi chiếc xe chạy đến trước rào chắn, ngay lập tức có một nhân viên bảo vệ chạy đến.
“Làm cái gì vậy?”
Nhân viên bảo vệ liếc mắt vào trong xe, mở miệng hỏi.
“Đến thăm Ứng gia.” Lâm Dương nhàn nhạt phun ra bốn chữ.
“Có thiếp mời không?”
“Không.”