“Cậu Hùng, cậu cứ bình tĩnh trước đãi” Ứng Bình Trúc cuối cùng cũng lên tiếng rồi.
Long Thủ vừa nghe thấy, nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Anh, anh còn muốn bảo vệ người này sao?” Ứng Hùng lo lắng, vội vàng nhìn về phía Ứng Bình Trúc.
“Lâm thần y đã ở đây rồi.
Anh ta không thể chạy thoát.
Hôm nay ân oán giữa nhà họ Ứng của chúng ta và anh ta phải tính toán ở đây.
Cậu hà tất phải vội vàng nhất thời?
Ngồi xuống đi, đừng để bọn họ xem trò cười.
” Ứng Bình Trúc nói một cách rành mạch phân minh.
Ứng Hùng nghiền răng, âm thầm hừ một tiếng rồi ngồi vào chỗ của mình.
Chu Đình oán hận trừng mắt nhìn Ứng Bình Trúc, cũng không nói gì.
Ứng Phá Lãng không gấp, nhưng ánh mắt đó của anh ta lại luôn nhìn chằm chằm vào Lâm Dương.
Trong khoảng thời gian này, anh ta luôn nghĩ cách làm sao để trả thù Lâm Dương, tra tấn Lâm Dương như thế nào.
Lúc trước ở Sùng Tông Giáo, anh ta có thể nói là đã nhặt lại một mạng, nếu như không có nhiều người như vậy ngăn cản Lâm Dương, liều chết bảo vệ anh ta, e rằng anh ta sớm đã xong rồi.
Cho dù nhà họ Ứng trừng phạt Sùng Tông Giáo, Khởi Tố của Sùng Tông Giáo cũng đã đến tạ tội với nhà họ Ứng, nhưng Ứng Phá Lãng vẫn không hả giận.
Nhà họ Ứng đã vạch ra kế hoạch đối phó với Lâm thần y, chỉ là kế hoạch này còn chưa bắt đầu thực hiện, Lâm thần y đã tự động tới cửa rồi …
Lần này, tôi nhất định phải khiến cho anh quỳ trước mặt tôi liếm đề giày của tôi, tôi phải giãm anh dưới chân!
Ứng Phá Lãng với những suy nghĩ ác độc trong lòng.
“Được rồi, Lâm thần y, chúng ta đừng nói thêm nhiều nữa, hãy giải quyết dứt điểm ngay bây giờ đi, chuyện của Phá Lãng, anh định trả lời với nhà họ Ứng của tôi như thế nào?” Ứng Bình Trúc liếc nhìn Lâm Dương hỏi.
Nhưng Lâm Dương lại giống như không nghe thấy, chỉ nhìn Ứng Bình Trúc hỏi: “Liễu Như Thi …đang ở nhà họ Ứng của ông sao?”
Khi nghe thấy câu hỏi của Lâm Dương, nhà họ Ứng đều rất ngạc nhiên.
Ứng Phá Lãng phản ứng lại, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lâm Dương nói: “Xem ra anh và con tiện nhân Liễu Như Thi kia quả nhiên là có quan hệ! Trước đó ở Sùng Tông Giáo, con tiện nhân đó cứ không ngừng bảo vệ anh, bây giờ anh biết cô ta muốn tới nhà họ Ứng của tôi, cho nên mới đích thân tới đây thăm hỏi vì cô ta, có phải không? “
“Muốn đến nhà của anh sao?” Lâm Dương nhíu mày: “Liễu Như Thi còn chưa tới nhà họ Ứng của anh sao?
“Theo quy định của nhà họ Ứng tôi, Liễu Như Thi bắt buộc phải tới vào ngày 10 tháng này.
Sau khi nhà họ Ứng chúng tôi tổ chức lễ tế, cô ta mới có thể vào cửa, néu không sẽ phá hỏng phong thủy của nhà họ Ứng chúng tôi.
” Ứng Bình Trúc nhìn chằm chằm vào Lâm Dương, nhàn nhạt hỏi: “Thế nào? Lâm thần y tới đây là vì cô Liễu Như Thi sao?”
“Không chỉ là vì cô ấy, còn có chàng thanh niên trước đó bị các ông phé bỏ.
” Lâm Dương nhấp một ngụm trà nói.
Liễu Như Thi còn chưa tới nhà họ Ứng, Lâm Dương cũng không vội vàng nữa.
“Ò? Chính là tên ngốc thà chết cũng không chịu quỳ đó sao?” Ứng Phá Lãng cười tủm tỉm, lắc đầu nói: “Lâm Dương, anh tìm được anh ta rồi à2”
“Ò, khi lên núi đã nhìn thấy.
Nếu như không phải là chúng tôi đến kịp thời, anh ta có thể đã chét rồi.
” Lâm Dương nói.
“Vậy thì anh ta thực sự may mãn, đã nhặt lại được mạng sống, nhưng mà Lâm Dương, anh có biết tại sao anh ta lại bị đánh thảm như vậy không? Đó là bởi vì người đánh anh ta chính là tôi.
” Ứng Phá Lãng mỉm cười nói, “Tôi coi anh ta là anh, đánh đến chết, chỉ đáng tiếc anh ta chung quy cũng không phải là anh, nhưng điều khiến người ta mong đợi là anh sẽ sớm giống như anh ta thôi… “
“Cậu nói cái gì?”