“Ứng gia chủ vẫn coi như là có chút kiến thức, đã như vậy, chúng ta bắt đầu đi.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không gấp, anh vẫn còn chưa nói với tôi nếu như anh thua thì phải làm sao?” Ứng Hoa Niên hỏi.
“Tôi thua rồi, ông muốn làm gì thì làm.”
“Vậy thì tôi muốn anh chết, cũng được sao?” Ứng Hoa Niên nheo mắt.
“Chết?” Long Thủ thở hồn hển.
Nhưng mà, Lâm Dương lại không chút do dự gật đầu: “Cũng được!”
Bầu không khí ở hiện trường không khỏi run lên.
“Đồ chó! Đây là do anh nói!” Ứng Phá Lãng ở bên này ngay lập tức nhảy lên và hét lớn.
“Lâm thần y, anh đừng hồi hận!” Ứng Hùng cũng hét lên.
“Hồi hận? Hừ, anh ta thua trong tay của gia chủ, còn có quyền hối hận sao?” Nguyên lão bên cạnh lạnh lùng nói.
“Nói đúng lắm, nếu như anh thua, anh thật sự không có quyền hồi hận, nhưng mà tôi không hy vọng anh trực tiếp chết trong tay tôi.
Như vậy thật quá nhàm chán.
Tôi hy vọng sau khi tôi đánh bại anh, tôi có thể tự mình phán xét.
Đương nhiên, cũng không phải là ở đây, mà là ở chân núi Huyền Bình của tôi.
Tôi muốn anh tự sát ở đó! Thế nào?”, Ứng Hoa Niên bình tĩnh nói.
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người lập tức hiểu được suy nghĩ của Ứng Hoa Niên!
Rõ ràng ông ta vẫn có chút kiêng ky đối với vị lão tổ tông kia, biết rằng nếu như trực tiếp giết chết Lâm Dương thì sẽ gặp vô số phiền phức.
Nhưng nếu như là Lâm Dương tự sát, vậy thì không liên quan gì đến nhà họ Ứng của ông ta, thậm chí là không liên quan gì đến Ứng Hoa Niên ông ta.
Tuy nhiên, Lâm Dương tự sát ở chân núi Huyền Bình.
Người của các thế tộc trên đất nước này sẽ nghĩ rằng cái chết của Lâm Dương có liên quan đến nhà họ Ứng.
Nhà họ Ứng sẽ lấy lại được thể diện.
Cũng vì không có bằng chứng nên bọn họ có thể thoái thác trách nhiệm về chuyện này với nhân vật ở sau lưng Lâm Dương Kia!
Không thể không nói, Ứng Hoa Niên thực sự đa mưu túc trí, đã lên kế hoạch cho.
tất cả mọi thứt Đôi mắt của người nhà họ Ứng sáng rực.
“Không hổ là gia chủ, cân nhắc quả nhiên chu toàn.
Bằng cách này, Lâm thần y cũng coi như là chết không đối chứng, chúng ta cũng không phải lo lắng về trách nhiệm.”
Ứng Bình Trúc thấp giọng nói, trong mắt cũng tràn đầy ngưỡng mộ.
“Lâm thần y, anh cảm thấy thế nào?” Thấy Lâm Dương không trả lời, Ứng Hoa Niên lại hỏi một tiếng.
“Có thể.” Lâm Dương gật đầu.
Long Thủ im lặng, tất cả những gì mà ông ta có thể làm lúc này là âm thầm cầu nguyện.
“Tốt lắm! Lâm thần y quả nhiên là một người thẳng thắn.”
Ứng Hoa Niên vẫy tay.
Người nhà họ Ứng ở xung quanh toàn bộ đều tản ra.
“Chờ đã!” Lâm Dương lại hét lên một tiếng.
“Thế nào? Lâm thần y hồi hận rồi sao2”
“Đương nhiên là không, tôi chỉ là cảm thấy chuyện chính thức như vậy, vẫn nên lập một huyết thư thì tốt hơn!”
“Huyết thư?” Lông mày của Ứng Hoa Niên chùng xuống, nhưng cũng không do dự, ông ta lập tức đồng ý.
“Anh ta đang cố đẩy mình vào ngõ cụt sao?” Ứng Phá Lãng chế nhạo nói.
Lâm Dương cũng lười nói nhảm với anh ta, huyết thư vừa lập, liền chắp tay sau lưng đứng đối diện với Ứng Hoa Niên.
Ứng Hoa Niên cũng vậy, đứng thẳng người nhìn Lâm Dương, sau đó từ từ nhắm mắt lại.
Ngay lập tức, một luồng khí thế không thể nào giải thích được tràn ra từ cơ thể ông ta ta.
Long Thủ đột nhiên cảm thấy khó thở, tim cũng đập dữ dội, cổ họng mình như thể bị vật gì đó bóp nghẹt, không khỏi lùi lại phía sau.
“Mời, Lâm thần y!” Ứng Hoa Niên mở mắt và làm động tác mới.
“Tôi không thích người khác để cho tôi ra tay trước, nhưng mà nếu như đã nói như vậy, vậy thì tôi cũng sẽ không thủ hạ lưu tình.” Lâm Dương nói xong, đột nhiên sải bước, ngay lập tức xông lên.
Hai người bắt đầu giao thủ!
Chỉ thấy mặt đất khẽ run lên, một trận gió điên cuồng nồi lên, trái tim của tất cả mọi người ngưng tụ, đợi đến khi có thể nhìn rõ ràng, Lâm Dương đã đứng trước mặt Ứng Hoa Niên, một cú đấm sắt thép hung hăng đập vào mặt Ứng Hoa Niên.
Sức mạnh của cú đấm này có lẽ đủ để khiến cho tắm thép thành đậu phụ!
Nhưng ngay khi cú đấm này chuẩn bị giáng vào Ứng Hoa Niên…
Bốp!
Một âm thanh sắc nét vang lên.