Tuy nhiên, ngay khi ông tổ của nhà họ Ứng vẫn đang tiếp tục tấn công, một nắm đấm đột nhiên từ trong bụi đất giơ ra và đánh dữ dội vào ông tổ của nhà họ Ứng.
Vù vùi Nắm tay gió gào thét.
Ông tổ nhà họ Ứng thở gấp, vội vàng thu chiêu phòng ngự, đôi tay đan trước ngực.
Bùm!
Nắm đắm đánh vào lòng bàn tay ông ta một cách dữ dội, lực lượng tàn bạo lập tức hất ông ta lui về phía sau hơn mười métt Thật là một sức mạnh đáng sợ!
Ông tổ nhà họ Ứng hít một hơi lạnh.
Người nhà họ Ứng ở xung quanh toàn bộ đều run rầy, lần lượt nhìn về phía bụi bặm kia.
Lại nhìn thấy Lâm Dương từ trong đó chậm rãi bước ra, đôi mắt lãnh đạm nhìn ông cụ, bình tĩnh nói: “Mười chiêu…đã qua! Ông thua rồi!”
Ông tổ nhà họ Ứng đứng dậy, đôi mắt già nua mở to, không thể nào tin được nhìn Lâm Dương.
Cú đấm vừa rồi quá tỉnh vi kỳ diệu.
Ông ta tin rằng, đó chắc chắn là thứ mà sức người không thể nào sánh kịp.
Ông ta đã luyện võ gần cả trăm năm, sức mạnh không chỉ giới hạn ở man lực, mà còn có xảo lực, khí lực, nội lực.
Nhưng ở trước mặt Lâm Dương, ông ta phát hiện thực lực của bản thân căn bản không thể nào so sánh kịp.
Đây tuyệt đối không phải là sức mạnh được tu luyện ra!
Chắc chắn có gì đó mờ ám.
Ông tổ của nhà họ Ứng vẻ mặt lạnh lùng, nhưng lại không thể làm gì được.
Cho dù Lâm Dương dùng thủ đoạn gì, ít nhất mình cũng không làm gì được cậu ta.
Kết quả, đã rất rõ ràng rồi!
“Tôi thua rồi!”
Ông tổ nhà họ Ứng hít sâu một hơi.
“Ông tổ!”
Tất cả người nhà họ Ứng đều vây quanh, khuôn mặt của ai nấy đều tràn đầy vẻ không cam lòng.
“Các cậu không cần phải nói nữa, tôi thừa nhận thua cược, tôi sẽ chấp hành đúng lời hứa lúc trước.” Ông tổ nhà họ Ứng nhìn Lâm Dương từ trong khói bụi bước ra, trầm giọng nói…
Vừa rồi anh ta rất miễn cưỡng tiếp nhận mười cú đắm đó, nếu như đánh tiếp thì kết quả cũng không thể nào thay đổi.
“Vậy còn lời hứa mà Ứng Hoa Niên đã hứa lúc trước thì sao?” Lâm Dương lấy huyết thư ra, nhàn nhạt hỏi.
“Đương nhiên cũng tuân thủ! Cô Liễu Như Thi, anh đưa đi đi.
Ngoài ra, từ nay về sau, nhà họ Ứng của tôi nhìn thấy.
anh, tất nhiên kính là thượng khách.
Nhà họ Ứng từ Hoa Niên trở xuống, gặp anh phải hành lễ!” Ông tổ nhà họ Ứng hét lên nói.
“Cái gì?”
người nhà họ Ứng vô cùng kinh ngạc.
“Ông tổ, nói như vậy thì, nhà họ Ứng của chúng ta còn có uy nghiêm gì nữa? Nếu như người khác biết được, nhà họ Ứng của chúng ta tất nhiên sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ!” Ứng Bình Trúc bước tới, vội vàng nói.
*Ðó cũng là vì các cậu thua kém!” Tỏ tiên họ Ưng tức giận trừng mắt nhìn đám người Ưng Bình Trúc, nổi giận đủng đùng nói: “Người ta mới bao nhiêu tuổi, các cậu bao nhiêu tuổi rồi? Tại sao người ta có năng lực như vậy, còn các cậu thì không có?
“Chuyện này…”
Đám người Ứng Bình Trúc cúi đầu xấu hổ.
“Thể diện không phải là thứ do người khác tặng cho, mà dựa vào bản thân giành lấy.
Nhà họ Ứng chúng ta tin tưởng và tôn trọng kẻ mạnh.
Hôm nay anh Lâm mạnh hơn nhà họ Ứng chúng ta.
Chúng ta cúi đầu thì có làm sao?”
Ông tổ nhà họ Ứng trằm giọng khiển trách, sau đó nói với Ứng Bình Trúc: “Bình trúc! Cậu đi qua! Trước tiên xin lỗi anh Lâm thật đàng hoàng cho tôi, phải thành tâm, hiểu chưa?”
“Hả?”
Ứng Bình Trúc há to miệng, kinh ngạc nhìn ông tổ nhà họ Ứng.
“Còn không nhanh lên?” Ông tổ nhà họ Ứng mắng.
Ứng Bình Trúc nghiền răng, siết chặt nắm đám, cuối cùng vẫn căng da đầu đi về phía Lâm Dương.