Nếu như Trương Tỉnh Vũ ở đây, không phải sẽ phun máu chó lên đầu Lâm Dương sao?
Có lẽ đây chính là thái độ của những người chưa bao giờ: kiếm tiền, hoàn toàn không biết kiếm tiền khó khăn đến thế nào.
Tô Nhan tràn đầy phức tạp nhìn Lâm Dương, muốn nói lại ngừng.
Nhưng mạng người quan trọng, cũng không thể nói Lâm Dương làm sai.
Hai người dọc đường mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, cuối cùng cũng đáp xuống Yến Kinh.
Lâm Dương đi quá vội vàng, cũng không bảo Mã Hải thu xếp xe, liền cùng với Tô Nhan trực tiếp bắt taxi, nhanh chóng đi theo địa chỉ mà Lương Hồng Anh đã gửi.
Nhưng khi hai người vội vàng đến chỗ ở của Lương Thu Yến, Lâm Dương sững sờ…
Đây là một tòa nhà vô cùng cũ nát, bên cạnh còn có một tòa nhà đang xây dở dang.
Khu vực này đã gần với khu vực ngoại ô của Yến Kinh, thuộc khu vực quy hoạch, những tòa nhà này e rằng sẽ bị phá bỏ toàn bộ trong vài năm tới.
Hầu hết những người sống ở đây đều là người đến Yến Kinh để làm thuê hoặc kinh doanh, bởi vì thuê nhà ở đây không đất, so với những nơi khác ở Yến Kinh thì giá cả ở đây rất hợp với túi tiền của người dân.
Nhưng cái giá mà người dân phải trả lại là một môi trường sống khắc nghiệt.
Không được phủ xanh, mặt đất chỉ toàn rác rưởi, tường thành loang lỗ, còn có sạp hàng khắp nơi, mùi hôi thối ẩm mốc bốc lên từ mương nước hôi thối bên cạnh.
Trên thực tế, những điều này không có gì đáng ngạc nhiên.
Ở mỗi thành phố lớn có danh tiếng lẫy lừng, đều sẽ có một nơi như vậy, và Yến Kinh cũng không ngoại lệ.
Nhưng mà… Lương Thu Yến sao có thể sống ở một nơi như vậy?
Bà ta chính là người nhà họ Lương của Yến Kinh!
Những người xuất thân từ nhà họ Lương, cho dù có tồi tệ đến đâu cũng không đến nỗi sống ở một nơi như vậy?
Lâm Dương sắc mặt trở nên tối sầằm, cùng với Tô Nhan đi vào hành lang.
Nhưng sau khi đi vài vòng ở tâng một, cũng không tìm thấy nhà của Lương Thu Yến.
“Lâm Dương, mẹ đỡ đầu của anh ở số nhà nào?” Tô Nhan không khỏi hỏi.
*402!” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Nhưng mà…ở đây đều là hai mươi mấy… không lẽ nói 102 là ở dưới sao?” Tô Nhan không thể nào giải thích được nói.
“Phía dưới?”
Lâm Dương sững sờ, giống như nghĩ tới cái gì đó, liền chạy tới đầu cầu thang, chỉ phát hiện trong một góc của lầu còn có một cái cầu thang tương đối hẹp, anh vội vàng chui vào.
Tô Nhan cũng không khỏi sững sờ, nhìn vào cầu thang, nơi đó đến đèn cũng không có, tối đen như mực, chỉ có thể dựa vào ánh sáng của điện thoại miễn cưỡng đi xuống lầu.
Sau khi đi xuống cầu thang, hai người mới phát hiện ra rằng, 102 quả thật ở tầng này.
Nhưng mà…nơi đây hoàn toàn chính là tầng hầm.
Hơn nữa, bên trong khói bụi mù mịt, nhiều người đứng hút thuốc ở lối vào hành lang, dù sao thì trong nhà không có cửa số.
Nhìn thấy Lâm Dương và Tô Nhan đi tới, những người này lần lượt nhìn về phía bọn họ, đương nhiên ánh mắt của tất cả mọi người đều khóa chặt vào Tô Nhan, cho dù lối đi vô cùng mờ mịt, nhưng khuôn mặt xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở của Tô Nhan, lúc này đây vẫn có thể quyền rũ linh hồn của vô số người.
Tô Nhan có chút khó chịu trước ánh mắt của những người này, theo bản năng đến gần Lâm Dương.
“Đến rồi.
”
Lâm Dương dừng lại, liếc nhìn số nhà trước mặt rồi gõ của.
Cục cục cục …
“Ai vậy…” Một giọng nói già nua từ trong nhà vang lên, mơ hồ còn có thể nghe thấy một trận ho khan.
“Là con, Lâm Dương!”
Lâm Dương hét lên.
“Lâm Dương?”
Người trong nhà lắm bẩm một câu, liền mở cửa ra.
Đó là một bà lão, tóc trắng xoá, tóc bạc da mồi, có lẽ đã hơn sáu mươi rồi.
Bà ấy tò mò nhìn Lâm Dương, nghỉ hoặc nói: “Chàng trai trẻ, cậu đang tìm ai vậy?”
*Xin hỏi Lương Thu Yến có ở đây không?” Lâm Dương hỏi.
“Có, cậu là thế nào với bà ấy?”, Bà cụ hỏi.
“Tôi là con đỡ đầu của bà ấy.
Nghe nói bà ấy bị bệnh nặng, đặc biệt đến thăm bà ấy.
” Lâm Dương nói.
*Ò, vậy thì cậu tới cũng thật đúng lúc, bà ấy sợ rằng không cầm cự nỗi qua tối nay, cậu nhanh vào xem thử đi.
” Bà cụ mở cửa ra nói.
Ngay khi cánh cửa mở ra, một mùi ẩm móc sốc mũi truyền đến.
Tô Nhan không khỏi bóp mũi lại.
Lâm Dương cũng cau mày bước vào.
Đây là một căn phòng trọ nhỏ vỏn vẹn hơn 30 mét vuông, nhà vệ sinh và bếp náu đều xếp chồng lên nhau, chỉ có thể đặt được một chiếc giường, cũng không lớn lắm, lúc này một người phụ nữ gần năm mươi tuổi đang nằm trên giường, tóc mai muối tiêu, mặt tràn đầy phong sương, trên tay đều là ống truyền, đeo ống thở ôxy, người có hơi không tỉnh táo, ho khan từng hồi, xem ra kiên trì không được bao lâu nữa.
Nhìn thấy dáng vẻ của Lương Thu Yến như vậy, mũi của Lâm Dương cay cay, âm thầm siết chặt nắm đấm.
Lương Thu Yến từ nhỏ đã nhìn anh trưởng thành, vô cùng thương yêu anh.
Anh vẫn nhớ rằng khi còn nhỏ, anh ghen tị với những đứa trẻ khác của nhà họ Lâm vì có đồ chơi Kim cương biến hình siêu lớn, Lương Thu Yến không nói lời nào trực tiếp bế anh ra đường mua.
Mỗi khi mẹ chịu bất công trong nhà họ Lâm và khóc một mình, cũng đều là Lương Thu Yến chạy đến an ủi mẹ, mang đến cho hai mẹ con họ không ít hơi ám.
Tuy nhiên, chưa bao giờ nghĩ rằng, nhiều năm không gặp, đến khi gặp lại, Lương Thu Yến lại biến thành dáng vẻ như thế này …
Anh chậm rãi đi tới, ngồi ở mép giường, nắm lấy tay Lương Thu Yến, bắt mạch cho bà ấy.
“Ai… ai vậy…” Lương Thu Yến dường như đã nhận ra được điều gì đó, cố gắng hết sức mở to đôi mắt, yếu ớt gọi một tiếng.
“Mẹ, là con, Tiểu Dương …” Lâm Dương có chút run rẩy hét lên.
.