“Các ông làm cái gì vậy?” Lâm Dương lập tức ấn giữ khung giường lại.
“Có chuyện gì vậy?”
Tô Nhan cũng chạy vào, kỳ quái hỏi.
“Anh là ai?”
Viện trưởng Phán nhìn chằm chằm vào Lâm Dương hỏi.
“Tôi là người nhà của bệnh nhân.
” Lâm Dương trầm giọng nói.
“Người nhà bệnh nhân sao? Không biết người nhà bệnh nhân không được phép vào đây sao? Bảo vệ! Bảo vệ ở đâu? Mau đuồi người này ra ngoài!” Viện trưởng Phán hét lớn lên, vài nhân viên bảo vệ mặc đồng phục trực tiếp xông vào cửa, không nói lời nào liền muốn lôi Lâm Dương ra.
“Cút ra!”
Lâm Dương vẻ mặt lạnh lùng, trực tiếp dùng lực lật úp hai tên bảo vệ xuống đất.
“Hả?”
Mọi người kinh ngạc.
“Viện trưởng Phán, sao ông lại có thể làm như vậy? Tình trạng của bệnh nhân hiện rất tồi tệ.
Nếu như ông để bà ấy chuyển viện bây giờ, một khi xuất hiện bát trắc gì, chúng ta làm sao chịu trách nhiệm?”, Bác sĩ Lý mặt mày đỏ bừng lên, cảm xúc kích động nói.
“Tiểu Lý, cậu phải biết rõ vị trí của mình! Tôi cũng đang làm việc theo quy định! Thủ tục của bọn họ không hoàn chỉnh nên không thể ở lại đây.
Cậu bây giờ đang chỉ trích tôi sao?” Viện trưởng Phán cũng không khách sáo, trừng mắt nhìn bác sĩ Lý nói.
Bác sĩ Lý còn muốn mở miệng, nhưng lại bị Lâm Dương ở bên cạnh ngăn lại.
“Bác sĩ Lý, anh đừng nói nữa.
”
“Vị tiên sinh này, chuyện này …” Bác sĩ Lý khó xử nhìn Lâm Dương.
*Tôi đồng ý chuyền viện.
” Lâm Dương nhắm mắt lại, nhàn nhạt nói.
Nếu như tiếp tục gây náo loạn, chẳng những không có kết quả, hơn nữa anh còn có thể bị đưa đi, một khi anh rời khỏi Lương Thu Yến, Lương Thu Yến sợ rằng sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Cho nên… không thể gây rắc rồi.
Nếu là trước đây, Lâm Dương tuyệt đối sẽ không bao giờ nuốt giận, nhưng vì Lương Thu Yến, anh không thể không làm như vậy.
“Hừ, như vậy mới đúng.
Nếu như các anh phối hợp với chúng tôi, chúng tôi cũng sẽ không áp dụng biện pháp cực đoan.
” Viện trưởng Phán hừ một tiếng, liền nói với người bên cạnh: “Lập tức thu xếp chuyển viện cho bệnh nhân này, ngoài ra yêu cầu bảo vệ lập tức đuổi mấy người tạp vụ ra khỏi bệnh viện! “
“Vâng viện trưởng!”
Mọi người lập tức làm theo.
Chẳng bao lâu, Lâm Dương và Tô Nhan đã bị đuổi ra khỏi bệnh viện Trung Y.
Còn Lương Thu Yến cũng được xe cấp cứu đến đón.
Vốn dĩ tưởng rằng Lương Thu Yến sẽ được chuyển đến một bệnh viện khác, đâu có biết chiếc xe vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Lương Thu Yến đã bị nhắc xuống và đặt ở bên đường.
“Cái gì?”
Tô Nhan trợn to hai mắt, sau đó vừa tức giận vừa phẫn nộ: “Những người này là ác quỷ sao? Bọn họ cứ như vậy bỏ rơi sự an nguy của bệnh nhân không quan tâm sao?
Đáng ghét! Những người này quá khốn nạn rồi! Tôi muốn liên lạc với phóng viên, tôi muốn vạch trần bọn họ!”
“Không sao đâu, Tiểu Nhan, mọi chuyện vẫn còn chưa quá tệ, chúng ta hãy nhanh chóng tìm phòng khám và giải quyết cho mẹ đỡ đầu trước.
” Lâm Dương dường như sớm đã dự đoán được điều này, cũng không tức giận lắm.
“Đến bệnh viện khác không được sao?”
ết quả của việc đến các bệnh viện khác cũng chỉ có thể giống nhaul”
“Cái này …được thôi, tôi lập tức gọi taxi, mẹ đỡ đầu vẫn có thể đi được chứ?”
“Tôi cho bà ấy thuốc tê, chắc không đi được, để tôi cõng bà ấy đi.
”
“Được”
Tô Nhan gật đầu, muốn bắt xe bên đường.
Nhưng đúng lúc này, một vài chiếc xe màu đen đột nhiên dừng lại bên đường, sau đó rất nhiều người mặc vest đen đeo kính râm lao ra khỏi xe, vây lấy Lâm Dương và Tô Nhan ….