Trên thực tế, Lâm Dương thực sự không muốn các bác sĩ ở những bệnh viện và phòng khám này chữa trị cho Lương Thu Yến, anh chỉ muốn một địa điểm có trang thiết bị đầy đủ để điều trị cho Lương Thu Yến! Anh đường đường là Lâm thần y, về y thuật có thể so sánh với các bác sĩ ở những phòng khám nhỏ này sao?
Chỉ là Lâm Dương cũng không ngờ rằng nhà họ Lương sẽ đuổi cùng giết tận như vậy!
Đi dạo một vòng cũng không tìm được chỗ nào dám nhận Lương Thu Yến, Lâm Dương vô cùng tức giận, dứt khoát hét lên: “Bỏ đi, Tiểu Nhan, chúng ta về nhà đi!”
“Đó …bệnh của mẹ đỡ đầu…”
“Chúng ta trở về chữa bệnh!”
“Được…được rồi…”
Tô Nhan cũng không còn cách nào khác, lúc này chỉ có thể tin tưởng vào y thuật nửa vời của Lâm Dương.
Đương nhiên, đây là những gì mà Tô Nhan nghĩ.
Điều khiến hai người họ hoàn toàn tuyệt vọng là khi định đưa Lương Thu Yến trở lại tầng hầm, bọn họ mới phát hiện ra rằng … không chỉ là phòng khám y tế không nhận bọn họ, thậm chí đến cả taxi ở Yến Kinh… cũng không dừng lại trước mặt bọn họ …
Rõ ràng biểu thị là “xe trống”, nhưng tài xế lại tăng tốc bỏ đi sau khi liếc qua Lâm Dương.
Nếu là một xe, thì có thể nói là bỏ qua, nhưng bốn năm xe liên tiếp đều như vậy, thật là kỳ lạ.
Lâm Dương ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt u ám đáng sợ.
Anh nhìn về phía dưới gầm cầu phía xa xa, sau đó lại nhìn Lương Thu Yến ở phía sau, không nói lời nào, cõng Lương Thu Yến trên lưng đi về phía gầm cầu…
*Lâm Dương, anh đi đâu thế?” Tô Nhan bói rối nhìn chồng mình hét lên.
“Nhìn trời có vẻ sắp mưa, hơn nữa tình trạng của mẹ nuôi không máy lạc quan.
Chúng ta tới trụ cầu vượt kia nghỉ ngơi trước.
Anh giúp mẹ xem qua một chút.” Lâm Dương nói.
Tô Nhan nhìn trời đang ti dần, lặng lẽ gật đầu.
Cầu vượt này mới được xây dựng, phía bên phải còn chưa thông xe, không có người, bên dưới trụ cầu khá sạch sẽ, Lâm Dương đặt Lương Thu Yến xuống, dựa vào trụ cầu.
Cảm giác tê dại trên người Lương Thu Yến dần giảm bót, bà từ từ mở mắt ra.
“Con trai…mẹ chết rồi à?” Lương Thu Yến yếu ớt nhìn Lâm Dương khàn giọng hỏi.
“Mẹ, đừng lo lắng, mẹ sẽ không sao đâu.” Lâm Dương mỉm cười, sau đó cầm một cây kim bạc đâm vào cổ Lương Thu Yến.
Hơi thở có chút lộn xộn của Lương Thu Yến ngay lập tức ổn định hơn.
Lâm Dương lại nâng tay Lương Thu Yến lên, bắt mạch cho bà, trong chốc lát Lâm Dương mang vẻ mặt không biết chắc.
“Lâm Dương, tình hình mẹ nuôi thế nào?” Tô Nhan hỏi “Đang có chuyển biến xấu…” Lâm Dương trằm giọng “Chuyển biến xấu?” Tô Nhan giật mình, im lặng một lát mới vội vàng nói: ‘Lâm Dương hay là đưa mẹ nuôi đến Giang Thành chữa trị.
Nơi này là Yến Kinh, Lương gia quyền cao thế đại, chúng ta là những người bình thường sao có thể là đối thủ của họ.
Tốt hơn hết là chúng ta nên rời khỏi chỗ này.
Lâm Dương tức giận trong lòng, nhưng không thể không thừa nhận điều Tô Nhan nói rất có lý.
Anh vội vội vàng vàng tới, chưa nói tới việc chuẩn bị nhân sự, chỉ e là không mang theo kim bạc hay đan hoàn tinh luyện nào, nếu như có một phần đan hoàn tinh luyện trước kia của anh ở đây thì tình trạng của Lương Thu Yến sẽ không đến mức như vậy.
Tiếp tục dây dưa ở đây sẽ không tốt, vẫn nên rời khỏi Yến Kinh càng sớm càng tốt.
“Tiểu Nhan, em nói đúng, anh sẽ đặt vé về Giang Thành ngay lập tức”
“Anh vẫn còn tiền sao? Để em đặt cho, anh tiết kiệm chút đi, sau này đừng tùy tiện khám bệnh cho người ta… mà bệnh tình của mẹ nuôi như này, đi máy bay được không?
Em lo ..
mẹ xảy ra chuyện…” Tô Nhan nói.
“Giờ mẹ đang rất yêu, hơn nữa lúc trước ở bệnh viện cũng chỉ là áp chế sơ sơ do bệnh tình chuyển biến xấu nên tạm thời ổn định.
Nếu tình trạng này không được ngăn chặn nữa, mẹ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng bắt cứ lúc nào”
Lâm Dương nói.
“Hả? Vậy giờ phải làm sao?”
“Anh cần chữa trị cho mẹ nuôi khi cần, Tiểu Nhan, em đến phòng khám gần nhất mua giúp anh một đôi kim châm, sau đó mua một ít thuốc đông y ….
thuốc tây cũng mua một ít…” Lâm Dương đứng dậy dặn dò.
Tô Nhan nghiêm túc lắng nghe, lúc sau mới gật đầu, rời đi mua thuốc.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dượng đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, vội hét to “Tiểu Nhan, chờ một chút”
“Làm sao vậy?” Tô Nhan khó hiểu nhìn anh Lâm Dương suy nghĩ một chút, thấp giọng nói: “Thôi bỏ đi, em ở đây giúp anh chăm sóc mẹ, anh sợ em đi mua thuốc người ta không bán cho em, anh đi tốt hơn.”
“Cũng có lý, Lương gia đó chắc chắn lại gây chuyện…
nhưng nếu phòng khám không bán thuốc, anh có biện pháp gì không?” Tô Nhan hỏi “Yên tâm đi, dù sao anh cũng từng học y, nếu quả thực không mua được anh tìm dược nông để mua, lẽ nào Lương gia uy hiếp được cả những dược nông đó?” Lâm Dương cười mỉm Tô Nhan khẽ gật đầu, mím môi, khẽ giọng nói: “Vậy được, dù sao anh cũng phải cẩn thận một chút, đi sớm về sớm, em và mẹ nuôi ở đây chờ anh”
“Nếu có chuyện gì, phải gọi cho anh nhé”
“Anh yên tâm, nhanh đi đi, em sẽ không sao.”
“Được”