Lâm Dương gật đầu, liền chạy về phía hiệu thuốc gần nhất.
Nhưng mà…
Ngay khi Lâm Dương vừa rời đi, phía sau một chiếc xe thể thao phanh két, dừng lại ngay trụ cầu.
Tô Nhan giật mình.
Đó là một chiếc xe thể thao Ferrari màu đỏ, sau khi xe dừng lại, cửa xe mở ra, một người phụ nữ mặc váy ngắn, quân tất đen bước ra.
Người phụ nữ tháo kính râm, đi tới trước mặt Tô Nhan và Lương Thu Yến, trịch thượng nhìn Lương Thu Yến rồi liếc nhìn Tô Nhan.
*Ô? Đây không phải là dì Thu Yến nhà chúng ta sao? Sao thế này? Sao lại ngồi như kẻ ăn xin trên đường thế này?”
Người phụ nữ cất giọng giễu cọt.
Lương Thu Yến khó nhọc ngắng đầu, liếc nhìn người phụ nữ.
Tô Nhan cau mày, tức giận, đứng lên nhìn chằm chằm người phụ nữ nói: “Vị tiểu thư này, cô có chuyện gì sao?”
“Cô là ai?” Đôi mắt kẻ mi dày đặc của cô ta quét qua khuôn mặt của Tô Nhan đây ghen tị.
Cô ta sớm đã để ý đến Tô Nhan, Tô Nhan tuy không mặc đồ hiệu, nhưng khuôn mặt đó là tuyệt sắc trời cho, bất kể người phụ nữ nào nhìn thấy cũng sẽ phát điên lên vì ghen tỉ “Tôi là con dâu của Lương Thu Yến!” Tô Nhan nghiêm túc nói.
“Con dâu?” Người phụ nữ sững sờ, chợt hiểu ra điều gì đó, chỉ vào Tô Nhan cười lớn: “Hahaha, tôi nhớ rồi, nhớ rồi, cô chính là người phụ nữ ngu ngốc vừa gả cho đứa con trai bị Lâm gia bỏ rơi.
Haha, thật là hài hước!”
*Đứa con trai bị Lâm gia bỏ rơi?” Tô Nhan bối rồi, cô trước.
giờ không biết Lâm gia gì hét.
“Lúc Lương Thu Yến ở nhà họ Lương, ngày nào tôi cũng nhắc tới tên vô dụng Lâm Dương.
Tôi nghe nói sau khi ông chồng vô dụng này đến nhà cô, căn bản mỗi ngày anh ta đều phải dựa vào sự hỗ trợ của cô.
Ôi chà, cái thứ đồ vô dụng này … may mà cô có thể chịu đựng được, nêu đổi lại là tôi thì đã sớm đã nói lời từ biệt với thứ bát tài này rồi.
” Người phụ nữ liếc nhìn Tô Nhan, che môi chế nhạo.
Tô Nhan vô cùng tức giận, nhưng cũng đành bắt lực, vì những gì người phụ nữ’ này nói đều là sự thật.
Không thể phản bác, Tô Nhan mặc kệ người phụ nữ đó, chỉ đứng bên cạnh Lương Thu Yến đỡ bà.
Nhưng người phụ nữ đó làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho Lương Thu Yến như vậy?
“Này, nha đầu, nhanh chóng đưa con chuột này quay về hang ổ của bà ta đi! Đây không phải là nơi bà ta có thể ở lại!” Người phụ nữ già mồm nói với Tô Nhan.
*Vị tiểu thư này, xin hãy lịch sự!” Tô Nhan không chịu nồi nữa, nói lại với cô ta.
Nhưng ngay sau khi cô vừa nói xong, người phụ nữ giơ: tay tát vào mặt Tô Nhan Bốp Một tiếng kêu giòn giã vang lên.
Một dấu bàn tay màu đỏ lập tức hiện lên khuôn mặt trắng ngần của Tô Nhan.
Tô Nhan sững sờ, che mặt, đầu óc trồng rỗng.
Lương Thu Yến cũng nôn nóng, khó khăn đứng dậy, vội vàng kêu lên: “Nam Phương…dừng… dừng tay…”
Giọng bà cực kỳ yếu ớt, mà người phụ nữ đó căn bản không nghe.
“Con khốn, ở đây có chỗ cho mày lên tiếng à? Mà mày là cái thá gì mà bảo tao nói chuyện lịch sự? Mày có tin là hôm nay tao không cho mày rời khỏi Yến Kinh không?”
Người phụ nữ chỉ vào mặt Tô Nhan, gân cổ lên gào, chửi bới vô cùng ngạo mạn.
Lời nói của người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, ngang ngược.
Tính khí tốt hiếm có của Tô Nhan lúc này biến mắt hoàn toàn.
“Cô… cô…cô….
nói cái gì hả?” Tô Nhan trợn mắt, vừa bực vừa tức.
“Đồ khốn nạn, còn muốn cãi à? Cút ngay cho tao!” Mụ ta lại hét lên, vung tay tát Tô Nhan một lần nữa.
Thật ngạo mạn.
Hoàn toàn không coi Tô Nhan ra gì.
Nhưng Tô Nhan cũng không ngốc, sao có thể ngốc mà đứng yên để người ta đánh mình được? Thấy người phụ nữ đó vung tay lên, cô vội vàng giơ tay chặn lại.
Tay của người phụ nữ đánh vào khoảng không, Tô Nhan muốn đánh trả, nhưng vừa giơ tay lên liền nhớ tới Lương Thu Yến ở bên cạnh nên chỉ có thể chịu đựng uất ức trong lòng, tức giận nói: “Tiểu thư, đủ rồi đó! Cô còn có tình gây.
sự như vậy, đừng trách tôi báo cảnh sát! Hiện giờ tình hình của mẹ nuôi tôi rất gam go, nếu như bà xảy ra bất trắc gì, cô cũng không tránh khỏi liên quan!”
*Con khốn, mày đang đe dọa tao? Mày xứng sao?” Người phụ nữ dường như bị chọc giận, cũng không cần biết đúng sai, lao qua vừa cào vừa cấu, giật tóc.
Tô Nhan giật mình sửng sốt, không ngờ phản ứng của người phụ nữ này lại lớn như vậy.