“Thương lượng? Hiện tại người tôi đã đón về nhà rồi, không cần thương lượng, các anh bắt buộc phải đồng ý.
Nếu như các anh lo lắng về thái độ của đảo Vong Ưu, tôi có thể phái người đến đảo Vong Ưu một chuyến, giải thích chuyện này cho bọn họ! Nếu như bọn họ không đồng ý, thì yêu cầu bọn họ trả lại Huyền Mi, để Huyền Mi và Thu Yến cùng nhau rời khỏi nhà họ Lương! ” Lương Vệ Quốc kiên định nói, vẻ mặt già nua cực kỳ nghiêm túc.
Lương Khánh Tùng nhíu mày, âm thầm khit mũi một tiếng, lãnh đạm nói: “Được, em ba đã nói như vậy rồi, vậy thì tôi sẽ thay anh cả đồng ý với yêu cầu của cậu!”
Lương Phong Nghiêm nghe vậy, lập tức vui mừng khôn xiết: “Cám ơn bác hai!”
Lương Vệ Quốc cũng gật đầu: “Vậy tôi thay Thu Yến cảm ơn anh hai.”
“Bây giờ cậu đã hài lòng chưa? Đi xuống đi.” Lương Khánh Tùng không vui lắm, dường như muốn đuổi mọi người lui xuống.
Nhưng Lương Vệ Quốc lại hét lên: “Anh hai, đợi một chút!”
“Còn có chuyện gì nữa?”
“Thu Yến đã trở về gia tộc, thì cô ấy chính là thím của Nam Phương, đứa cháu gái này đã đánh đập thím của nó.
Chuyện này không lẽ không quản sao?” Lương Vệ Quốc trầm giọng nói Lương Khánh Tùng vốn dĩ đã cực kỳ tức giận, nhưng ông ta biết chuyện này mình không chiếm được lý, chỉ có thể kìm nén cơn giận, quay đầu nhìn Lương Dự, trầm giọng nói: “Dự Nhi, để Nam Phương đi xin lỗi Thu Yến, mua một ít trái cây gửi qua đi.
“
*Vâng thưa bồ.” Lương Dự gật đầu.
*Hừ, lão già thối, sao ông không đi chết đi?” Lương Nam Phương rất tức giận, nhưng không dám nói lại, chỉ có thể nguyên rủa Lương Vệ Quốc trong lòng.
Lúc này, Lương Vệ Quốc lại nói: “Anh hai, ngoài Thu Yến ra, tôi còn hy vọng Nam Phương có thể xin lỗi một người!”
Ngay khi những lời này rơi xuống, Lương Khánh Tùng đột ngột đứng dậy, trừng mắt nhìn Lương Vệ Quốc nói: “Lương Vệ Quốc, cậu vẫn chưa xong sao? Đừng được voi đòi tiên!”
“Cái gì? Anh hai, đám tiểu bối làm sai, anh có muốn đứng ra bênh vực bọn chúng sao? Vậy thì tương lai đám tiểu bói này sẽ chỉ càng ngày càng ngang ngược thôi! Tương lai của nhà họ Lương còn phải trông chờ vào đám tiểu bối này, không lẽ anh hi vọng tương lai của nhà họ Lương phải giao vào tay những người này sao? “Lương Vệ Quốc trầm giọng nói.
“Cậu…”
“Được rồi, bó, đừng cãi nhau với chú ba nữa.
Chuyện này quả thực là Nam Phương đã quá làm càn rồi.
Đã muốn xin lỗi thì cũng không thể thiếu một người được, nhưng không biết chú ba muốn Nam Phương xin lỗi ai?” Lương Dự bình tĩnh hỏi.
“Tôi và con nuôi của Thu Yến là Lâm Dương, còn có vợ của cậu ấy Tô Nhan!” Không chờ Lương Vệ Quốc mở miệng, Lương Phong Nghiêm ở bên cạnh ông ấy đã lên tiếng trước.
“Cái gì? Còn muốn tôi xin lỗi con tiện nhân đó sao?”
Lương Nam Phương lập tức bùng nổ, tức giận nói: “Tôi không nói, đánh chết tôi cũng không xin lỗi!”
“Cô nói cái gì?” Lương Phong Nghiêm lo lắng.
Còn Lương Dự cũng đứng lên, mặt không biểu cảm nhìn Lương Phong Nghiêm nói: “Nếu như là hai người này, anh Nghiêm, xin thứ lỗi cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ để Nam Phương xin lỗi, bất luận nó đã làm gì với hai người này, tôi đều sẽ không cho phép nó cúi đầu! “
Lời này vừa nói ra, nhưng lại vượt xa ngoài sự đoán của Lương Vệ Quốc và Lương Phong Nghiêm.
Không ai ngờ được thái độ của Lương Dự lại cứng rắn như vậy, thậm chí còn quán lấy Lương Khánh Tùng.
“Lương Dự, cậu có ý gì?” Lương Phong Nghiêm khó chịu, trầm giọng hỏi.
“Anh Nghiêm, anh đừng gấp, trước tiên nghe tôi nói xong lời này.” Lương Dự điềm nhiên cười nói: “Cái tên Lâm Dương mà anh nói này, tôi cũng đã từng nghe qua rồi, anh ta hình như là đến từ nhà họ Lâm phải không? “
“Đúng …” Lương Phong Nghiêm do dự một chút rồi gật đầu.
“Theo tôi biết thì hình như cậu ta đã bị nhà họ Lâm đuổi ra khỏi gia tộc rồi đúng không?” Lương Dự lại nói.
“Không sai.” Sắc mặt của Lương Phong Nghiêm dần dần trở nên khó coi.
“Không chỉ như vậy, anh ta còn bị đưa đến ở rễ một gia đình họ Tô ở Giang Thành.
Suốt ngày nhàn rỗi, dựa vào vợ nuôi có đúng không?” Lương Dự lại nói.
Lương Phong Nghiêm đã mở miệng, không nói nên lời.
Thật ra những chuyện này, ông ấy sớm cũng đã nghe nói qua, nhưng theo ông ấy thấy, cho dù Lâm Dương sống như thế nào, đó đều là chuyện của bản thân anh, chỉ cần anh sống tốt là được rồi, cho dù là muốn dạy dỗ Lâm Dương một chút, để anh nổ lực hơn, nhưng chuyện của gia tộc bên này đã khiến cho ông ấy quá tải, làm sao ông ấy còn có thể đến Giang Thành mà dặn dò Lâm Dương chứ?
Lương Vệ Quốc, người đang đứng bên cạnh, âm thầm cau mày.
Cả ông ấy và Lương Hồng Anh đều biết được thân phận thực sự của Lâm Dương, cũng chính vì điều này mà Lương Vệ Quốc mới sẵn sàng tiến lên trước, nếu không nhà họ Lương sẽ phải lập nên một kẻ thù lớn.
Đồng thời, ông ấy cũng cảm giác được Lâm Dương không muốn tiết lộ thân phận của mình, vì vậy mới cố ý che dấu, ông ấy tin rằng nếu như ông ấy chọn cách che giấu, chỉ có thể khiến Lâm Dương nợ mình một ân tình, nếu như chuyện này bị lộ ra ngoài, thì mới thực sự ân đoạn nghĩa tuyệt với Lâm Dương.
“Hả? Dựa vào vợ nuôi sống sao? Đây không phải chính là một phế vật không hơn không kém sao?” Theo với sự im lặng của Lương Phong Nghiêm, Lương Nam Phương trực tiếp cười nhạo và ché giễu.