Những lời này thực sự làm cho người khác tổn thương.
Lâm Dương âm thầm siết chặt nắm tay, nhưng một lát sau lại thả lỏng ra.
Không cần phải so đo với một con nhóc còn chưa hiểu chuyện.
Anh lắc lắc đầu, trong lòng khẽ thở dài một tiếng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói quái dị đột nhiên vang lên bên cạnh hai người.
*Ò? Đây chẳng phải là cô cả nhà họ Lương của chúng ta sao? Cuối cùng mày cũng dám lộ mặt rồi à? Ấy? Lại còn đem cả đàn ông đến trường nữa cơ á? Ha ha, chị Hạo nói rất đúng, loại gái điềm như mày vốn dĩ chính là mặt hàng nghìn người cưỡi vạn người ngủ.
Bình thường suốt ngày giả vờ cái gì mà thuần khiết ngây thơ, bây giờ dám dẫn cả trai bao mà mày nuôi tới rồi đó hả? Chắc là giờ không còn gì để cãi nữa đúng không?”
Ngay khi giọng nói này vừa vang lên, khuôn mặt xinh đẹp của Lương Tiểu Điệp nháy mắt trắng bệch, người cũng run rẫy từ từ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Lâm Dương cũng có chút hoang mang dời tầm mắt về phía người vừa nói.
Anh thấy một cô gái không biết từ lúc nào đã đứng bên cạnh Lương Tiểu Điệp.
Cô gái này ăn mặc rất thời thượng, tóc nhuộm nửa vàng nửa đỏ, miệng nhai kẹo cao su, dáng vẻ bát cần, ngay cả khi nhìn Lương Tiểu Điệp cũng chỉ nhìn bằng khóe mắt, ánh mắt của cô ta thể hiện rõ rằng cô ta không coi Lương Tiểu Điệp ra cái gì, vô cùng ngạo mạn.
Lương Tiểu Băng vừa mới hùng hùng hổ hổ chửi mắng Lâm Dương, vậy mà vừa nhìn thấy người này cơ thể lại khẽ run lên, miệng ấp úng kêu lên một tiếng: “Phiêu… Chị Phiêu so “Phiêu cái con mẹ mày, mày còn biết bà đây là chị Phiêu của mày à? Mày đã máy ngày không đến trường rồi? Mày tưởng mày tránh được mồng một mà còn tránh được cả mười lăm nữa sao? Con điếm chết tiệt, đi thôi, chị Hạo muốn gặp mày!” Cô gái gọi là chị Phiêu kia khinh thường mắng chửi vài câu, sau đó xoay người đi về một hướng khác.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp lập tức trắng bệch, cô đứng yên tại chỗ, run run rẫy rẫy không nhắc được chân.
Sắc mặt của Lâm Dương cũng tối sầm, mơ hồ ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
Chị Phiêu kia quay đầu lại thấy Lương Tiểu Điệp vẫn đứng yên tại chỗ lập tức phát hỏa, mở miệng chửi bới Lương Tiểu Điệp: “Đệt con mẹ mày đồ tiện nhân, mày bị điếc hay bị ngu vậy hả? Bà đây bảo mày cút qua đây mày nghe không rõ sao?”
Những lời này vô cùng chói tai, những sinh viên ra vào trường xung quanh đều nghe thấy, mọi người liên tục ghé mắt nhìn, vừa kinh ngạc vừa khó hiểu, không ngừng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này.
Đôi mắt Lương Tiểu Điệp đỏ hoe, nước mắt giống như sắp tuôn trào, vẻ mặt tràn đầy ủy khuất nhưng vẫn cúi đầu đi theo.
Lâm Dương vốn định ngăn Lương Tiểu Điệp lại, nhưng nghĩ một lát liền không ngăn lại nữa mà cùng Lương Tiểu Điệp đi về phía chị Phiêu kia.
“Ái chà, người tình của mày cũng có tình có nghĩa phết đấy! Thằng ngu, chuyện này không liên quan gì đến mày, nếu mày muốn cút thì tao sẽ không cản, còn nếu như không muốn cút thì thì lát nữa mày sẽ được xem trò hay đấy!” Chị Phiêu kia lén nháy mắt với Lâm Dương rồi cười nói.
Lương Tiểu Điệp nghe cô ta nói vậy, khuôn mặt xinh đẹp lại càng thêm trắng bệch.
Cô run run rẩy rẩy nhìn về phía Lâm Dương, ánh mắt cầu cứu tràn đầy tuyệt vọng.
Trong suy nghĩ của Lương Tiểu Điệp, một kẻ vô dụng bị nhà họ Lâm đuổi đi như Lâm Dương sao có thể cứu được cô đây?
Lâm Dương có chút khó hiểu nhìn cô gái họ Phiêu, hỏi thẳng: “Cô đã biết con bé tên là Lương Tiểu Điệp, cũng biết rõ con bé là người nhà họ Lương, nhà họ Lương ở Yến Kinh cô chưa từng nghe qua hả? Nếu như cô dám đụng vào con bé thì chính là đang động đến thể diện của nhà họ Lương, cô không sợ mình gây ra phiền toái à2”
“Nhà họ Lương ở Yến Kinh sao?” Người tên chị Phiêu kia đầu tiên là vô cùng sửng sốt, sau đó đột nhiên phá lên cười: “Ha ha ha ha, mày cũng thật là hài hước quá đi mắt, mày cho là bọn tao không biết nhà họ Lương sao? Nói thật thì loại dân thường nhỏ bé như bọn tao sao có thể so với nhà họ Lương ở Yến Kinh được? Nhưng mà… Yến Kinh này không chỉ có mỗi nhà họ Lương đâu! Hơn nữa cô cả Lương Tiểu Điệp này ở trong nhà họ Lương là cái thá gì?
Dù sao cũng chỉ là một tiện nhân bị ghẻ lạnh mà thôi!”
Trên mặt chị Phiêu lộ ra vẻ đắc ý và khinh thường.
Lâm Dương vô cùng kinh ngạc.
Ngay cả một cô gái tầm thường cũng có thể nhìn ra được địa vị của Lương Tiểu Điệp trong nhà họ Lương sao?
Chẳng lẽ Lương Tiểu Điệp ở nhà họ Lương lại thảm đến vậy cơ à?
Xem ra chuyện này không hề đơn giản.
Lâm Dương nhíu chặt lông mày, lặng lẽ rút điện thoại ra.
Vốn dĩ anh định gọi điện thoại cho Lương Vệ Quốc, nhưng nghĩ một lát lại thôi, trực tiếp bám số điện thoại của Mã Hải rồi ấn nút gọi đi…
Nơi này là Yến Kinh, không phải Giang Thành.
Trước khi kế hoạch của Lâm Dương còn chưa bắt đầu, anh không muốn để lộ thân phận của mình.
Nếu như để người khác biết được thần y họ Lâm chính là Dương thì sẽ phá hỏng kế hoạch của anh, điều này vô cùng bắt lợi đối với những hành động tiếp theo.