“Chị Hào …”
“Mấy ngày nay đã đi đâu?” Cô gái ngay cả đầu cũng không thèm ngắng lên, ánh mắt vẫn dán chặt vào cuốn sách trên tay, bình tĩnh hỏi một câu.
“Tôi… tôi… không đi đâu cả, tôi… tôi về nhà chăm sóc mẹ tôi…” Lương Tiểu Điệp run rẩy nói.
“Vậy những chuyện tôi giao cho cô làm cô đã làm chưa?”
Cô gái lại hỏi tiếp.
Giọng nói nhàn nhạt điềm tĩnh nhưng lại tỏa ra một lực uy hiếp không tên.
Lương Tiểu Điệp giống như sắp khóc tới nơi, vội vàng lên tiếng: “Chị Hào, em đã tìm Vân thiếu gia mấy ngày nay rồi nhưng không tìm được anh ấy…”
“Vậy có nghĩa là không hoàn thành nhiệm vụ đúng không?” Cô gái đột nhiên ngẳng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Lương Tiểu Điệp, trong mắt tràn đầy sự tối tăm.
Hai chân Lương Tiểu Điệp suýt thì mềm nhũn.
“Nếu như cô đã không làm theo những gì tôi nói, vậy thì tôi sẽ tự mình ra tay.
Mấy đứa chẳng phải vẫn luôn muốn chiêm ngưỡng cơ thể của Lương Tiểu Điệp sao? Hôm nay chị đây sẽ thỏa mãn máy đứa, mau đi qua lột quần áo của cô ta rồi ném ở giữa cổng trường đi! Chị đây ngược lại muốn xem xem Vân thiếu gia có còn thích một con tiện nhân không biết liêm sỉ và dâm đãng đến cực điểm hay không.”
Cô gái bình tĩnh nói ra những lời vô cùng độc ác, sau đó lại tiếp tục tập trung ánh mắt vào cuốn sách đang đọc dở trên tay, khuôn mặt không có chút gợn sóng nào, như thể cô ta vừa mới nói ra một chuyện nhỏ nhặt.
Nhưng Lương Tiểu Điệp sau khi nghe xong lại sợ tới nỗi cả người phát run, tim đập điên cuồng trong lồng ngực, cổ họng nghẹn ứ không nói nên lời.
“Dừng lại, các người… các người dám sao? Tôi là người nhà họ Lương, nếu như các người dám động đến tôi thì nhà họ Lương sẽ không bỏ qua cho các người! Cứu tôi!
Cứu tôi với!” Lương Tiểu Điệp thét chói tai, điên cuồng chống cự.
Nhưng máy người dân đang ngòi trong hẻm không ai dám đứng dậy cứu Lương Tiểu Điệp, chỉ trơ mắt ngồi nhìn máy tên con trai trong nhóm chị Hào lần lượt đứng dậy vứt bỏ điều thuốc trong tay, vẻ mặt tươi cười đáng khinh tiền về phía cô.
Lương Tiểu Điệp sợ tới mức vội vàng lùi về phía sau, sắc mặt tái nhợt.
*Ôi, Tiểu Điệp đừng sợ, bọn anh sẽ nhẹ nhàng với em mà.”
“Đừng lo lắng, loại chuyện này nếu đã có lần đầu tiên thì lần sau sẽ không còn muốn kháng cự nữa đâu.”
“Đừng sợ, cứ buông thả chính mình một lần đi, để cho toàn bộ giáo viên và sinh viên trong cái trường này mở: rộng tầm mắt một chút, chẳng phải là chuyện rất tốt à?”
Mấy tên kia cười hì hì nói, cùng nhau tiến gần về phía Lương Tiểu Điệp.
Lương Tiểu Điệp gần như phát điên.
Nhưng đúng lúc này, khi cô vừa tiếp tục lui về phía sau thì cơ thể lại đột nhiên va phải một người nào đó.
Lương Tiểu Điệp run rầy quay đầu lại, phát hiện ra sau lưng mình vẫn còn một người đang đứng.
Người này… chính là Lâm Dương!
“Tất cả dừng lại đi.”
Lâm Dương vỗ nhẹ lên vai Lương Tiểu Điệp tỏ vẻ an ủi, thản nhiên mở miệng nói với mấy tên kia.
*Mày là ai hả?”
Mấy tên kia dường như bây giờ mới để ý tới sự hiện diện của Lâm Dương, nhưng cho dù anh có xuất hiện thì bọn chúng dường như cũng không để anh vào mắt.
Dù sao thì cũng có chị Hào ở đây làm chỗ dựa, bọn họ còn sợ ai chứ?
*Tôi là anh trai nuôi của Lương Tiểu Điệp, tôi khuyên các cậu nên lập tức dừng tay lại, không được làm phiền Tiểu Điệp nữa, nếu không thì… tự mình gánh lấy hậu quả.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, nhưng hàn ý trong mắt anh vô cùng rõ ràng.
“Anh trai nuôi?”
Đám người kia nghe xong vô cùng sửng sốt, sau đó đồng loạt ôm bụng cười phá lên, có người còn cười đến mức không thở nỗi.
“Ha ha ha ha…”
“Anh trai nuôi sao? Hừ, đúng là đồ tiện nhân! Người tình thì nói là người tình đi lại còn anh trai nuôi cái gì chứ? XI, quanh co lòng vòng làm cái gì?”
“Vậy cô em có còn cần một người cha nuôi không? Ha ha hai”
Đám thanh niên cả nam lẫn nữ kia từng người mở miệng chế giễu, nhìn về phía Lương Tiểu Điệp với vẻ chế giễu.
Vẻ mặt Lương Tiểu Điệp vô cùng ngượng ngùng, vừa tức tối vừa căm hận.
Lâm Dương cau mày, lạnh lùng nói: “Mấy người thoạt nhìn vẫn còn trẻ nhưng chắc cũng đã đủ 18 tuổi rồi, trưởng thành rồi.
Mấy người làm loạn ở đây như vậy cũng không còn là chuyện trẻ con gây sự với nhau nữa.
Nếu như có người đi ngang qua thì tuyệt đối sẽ ra tay ngăn cản.
Tôi khuyên mấy người đừng có làm loạn nữa, lỡ như xảy ra chuyện gì thì tôi không quản nổi đâu.”
*Ái chà, mày đang dọa bọn tao đấy hả?”
“Ha ha ha, bọn tao sợ quá đi mắt!”
Hai tên con trai trong đám lại mở miệng cười chế giễu.