“Đồng ý đi!”
Đám sinh viên đứng xung quanh lập tức ồn áo, đồng loạt giơ tay đặt lên miệng tạo thành loa rồi không ngừng gào thét.
Sắc mặt Lương Tiểu Điệp vô cùng khó coi, vô cùng khó xử.
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đứng bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay Lương Tiểu Điệp rồi bước ra khỏi đám đông.
“Đi thôi!” Lâm Dương nhàn nhạt nói.
Lương Tiểu Điệp ngắn ra, nhưng lần đầu tiên không hè phản kháng lại Lâm Dương.
“Hả? Hai người đó đi đâu vậy?”
“Chuyện gì đang xảy ra thê?”
Đám đông đừng xung quanh đều vô cùng sửng sốt.
Nụ cười trên mặt Vân thiếu gia cũng biến mắt.
“Đúng lại!”
Tiếng hô của Vân thiếu gia vừa mới vang lên, trong đám người đứng xung quanh đột nhiên xuất hiện vài tên thanh niên trẻ tuổi đi ra ngăn cản đường đi của hai người.
“Mấy người đang làm cái gì vậy? Cút đi!” Lương Tiểu Điệp tức giận mắng.
“Tiểu Điệp, em còn chưa đồng ý lời tỏ tình của anh.
”
Vân thiếu gia lại cầm bó hoa bước tới.
“Đồng ý cái gì mà đồng ý? Tôi đã nói rồi, tôi căn bản là không có cảm giác gì với anh cả, cầu xin anh đừng làm phiền tôi nữa có được không? Cái chị Tư Mã Diệu Hạo kia xinh đẹp như vậy, anh đến tìm chị ta đi có được không?”
Lương Tiểu Điệp không kiên nhẫn hô lên.
Cô không có chút tình cảm nào với cái người Vân thiếu gia này, nếu như không vì anh ta thì sao Lương Tiểu Điệp cô đây có thể bị Tư Mã Diệu Hạo điên cuồng nhắm vào như vậy được?
Nhưng Vân thiếu gia lại không biết rõ điều này, thậm chí anh ta còn không buồn không giận, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Em với cô ấy không giống nhau! Tôi chưa bao giờ xem trọng một cô gái mà chỉ dựa vào vẻ bề ngoài của cô ây.
”
“Tôi không quan tâm nhiều đến vậy, tôi sẽ lặp lại một lần cuối cùng, tôi không có chút cảm giác gì với anh cả! Phiền anh hãy tránh xa tôi ra một chút, coi như là tôi cầu xin anh đấy có được không hả?” Lương Tiểu Điệp vô cùng tức giận, liên tục hét lên.
Hoàn toàn không cho Vân thiếu gia chút mặt mũi nào.
Vân thiếu gia liếc mắt nhìn Lâm Dương, nhàn nhạt hỏi: “Người này là…”
“Người đàn ông của tôi, thấy thế nào?” Lương Tiểu Điệp trực tiếp ôm lấy cánh tay Lâm Dương tỏ ra vô cùng thân thiết, đắc ý hỏi ngược lại.
Đây là một cách rất tốt để chuyền dời hận thù.
Nhưng Lâm Dương thấy Lương Tiểu Điệp làm vậy cũng không hề tức giận, dù sao thì ý định ban đầu của anh chính là hy vọng em gái nuôi của mình sẽ được trải qua một cuộc sống bình an ở trường, nếu như chiêu này có thể giúp con bé một lần và mãi mãi, vậy thì anh cũng sẽ ủng hộ, không hề có ý kiến gì.
“Vậy sao?”
Vân thiếu gia lại một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Lâm Dương, trầm mặc một lát, sau đó đột nhiên thả bó hoa trong tay ra khiến nó xuống đất rồi nhẹ nhàng gật đầu nói: *Tôi hiểu rồi, Tiểu Điệp, nếu đã như vậy thì chuyện này để về sau nói tiếp!”
Nói dút lời, anh ta lập tức quay người bỏ đi.
Cực kỳ tiêu sái và lưu loát!
Ngay khi Vân thiếu gia rời đi, Lương Tiểu Điệp lập tức buông tay ra, âm thầm trừng mắt nhìn Lâm Dương rồi thấp giọng nói: “Anh mau cút về đi!”
Sau đó lập tức quay đầu lại chạy vào ký túc xá.
Lâm Dương bật cười một tiếng, sờ sờ mũi, xoay người đi ra khỏi Đại học Sư phạm Yến Kinh.
Sau khi trở về nhà họ Lương, Lâm Dương tiếp tục ở trong sân nhỏ yên lặng chờ đợi hồi âm.
Vết thương của Lương Thu Yến và Tô Nhan cũng từ từ lành lại.
Tô Nhan thấy Lương Thu Yến không còn gì trở ngại nữa bèn có ý định quay trở về Giang Thành, dù sao thì ở công ty vẫn còn đang có vô vàn chuyện cần cô xử lý.
Nhưng trong lòng Lâm Dương vẫn luôn có một nút thắt.
Két!
Lúc này, cửa của sân nhỏ bị đẩy ra, một cô gái cùng hai vệ sĩ đi theo đằng sau nhanh chóng bước vào.
Lâm Dương ngồi ở cửa hơi ngẳng đầu lên nhìn.
Anh thấy người đến là một cô gái trang điểm vô cùng đậm, ăn mặc cực kỳ hở hang, trong tay lúc này đang xách một túi trái cây, bước vào sân nhỏ với khuôn mặt u ám.