“Nhanh lên!”
Đạo diễn Đồng hét lớn.
Thái Yến khóc không ra nước mắt, run ry giơ tay lên.
Đột nhiên, đúng vào khoảnh khắc này.
Cốc cốc cốc …
Có tiếng gõ cửa.
Đạo diễn Đổng sửng sốt, vội vàng kéo khóa quân lại.
“Thằng đéo nào mà không biết điều như vậy?”
“Đạo diễn Đồng yên tâm, lát nữa tôi sẽ đi tìm quản lý, chết tiệt”
Vu Hưng Văn là nhà đầu tư chính trong bộ phim lớn gần đây của đạo diễn Đồng, không ngờ rằng lại tình cờ đụng phải ở đây.
“Áy? Đạo diễn Đổng? Chủ nhiệm Hiếu? Các anh cũng ở đây sao? Thật là trùng hợp!” Vu Hưng Văn cũng cực kỳ ngạc nhiên.
“Giám đốc Vu đến sao? Nào nào nào, mau vào đây ngồi một chút đi, hôm nay chúng ta nhất định phải uống với nhau một ly!” Người đàn ông bụng phệ vội vàng đứng dậy cười nói.
Đạo diễn Đổng cũng nhanh chóng bước tới.
“Không vội, không vội, hôm nay tôi tới đây thì nhất định phải uống vài ly, nhưng phải đợi tôi uống xong với anh Lâm đã rồi nói tiếp.
Anh Lâm, tôi tới kính anh một ly!” Vu Hưng Văn cười ha ha nói, sau đó cầm ly rượu bước vào phòng.
Nhưng Vu Hưng Văn vào phòng bao nhìn một vòng vẫn không thấy bóng dáng của Lâm Dương đâu cả, ông lập tức bối rồi: “Hả? Anh Lâm đâu rồi?”
“Anh Lâm?”
Tất cả những người trong phòng bao hộp vô cùng bối rối, quay sang nhìn nhau đầy khó hiểu.
“Anh Lâm là sao? Giám đốc Vu, trong số chúng tôi không có ai gọi là anh Lâm cả.
” Đạo diễn Đồng cau mày.
“Không phải chứ? Lúc nãy tôi tận mắt nhìn thấy anh Lâm đi vào đi vào đây mà, sao giờ anh ấy lại không có mặt ở’ đây được?” Vu Hưng Văn mặt đầy khó hiểu hỏi.
“Chẳng lẽ anh Lâm là cái người anh rể tên Lâm Dương của Tô Dư lúc nãy ư?” Chủ nhiệm Hiếu nhỏ giọng hỏi đạo diễn Đồng.
*Có cái rắm, chẳng phải mấy người nói gã đó chỉ là một tên vô dụng chơi bời lêu lổng chuyên bám váy vợ hay sao? Loại rác rưởi như vậy sao có thể lọt được vào mắt giám đốc Vu chứ? Chuyện này là không thể nào!” Đạo diễn Đồng tức giận nói.
Chủ nhiệm Hiếu không dám hé răng thêm gì.
“Hai người đang nói gì vậy?” Vu Hưng Văn kỳ quái hỏi.
“À, không có gì, không có gì cả đâu …” Đạo diễn Đồng liên tục xua tay, sau đó cười nói: “Giám đốc Vu, néu đã không tìm thấy anh Lâm kia thì chúng ta cứ ngồi xuống uống một ly đi.
Ở đây có hai người mới đang đợi anh bồi dưỡng đầy!”
Đạo diễn Đồng nói đầy ẩn ý.
Ý trong lời nói rõ ràng.
Vu Hưng Văn nghe vậy liên nhìn vê phía Chu Viên Viên và Thái Yến mặt đang đỏ bừng, khẽ nhíu mày: “Hai người bọn họ… vẫn đang đi học đúng không?”
“Vậy không tốt sao? Vẫn còn non nớt cần chỉ bảo ấy mà.
”
Người đàn ông bụng phệ bước tới, vẻ mặt đáng khinh cười nói.
“Chuyện này không tốt lắm nhỉ?” Mặc dù Vu Hưng Văn cũng là một người háo sắc, cũng biết rõ những quy tắc ngầm trong làng giải trí, nhưng ông vẫn luôn tuân thủ nghiêm ngặt điểm mấu chốt của mình.
Những cô gái này cũng chỉ trạc tuổi con gái ông, sao ông có thể ra tay với họ được?
“Sao vậy? Giám đốc Vu còn lo lắng chuyện gì sao?” Đạo diễn Đồng cười nói.
“Đạo diễn Đồng, tích đức một chút đi.
” Vu Hưng Văn lạnh nhạt nói, sau đó quay sang nói với Chu Viên Viên và Thái Yến: “Hai người các cô còn nhỏ, còn chưa hiểu hết những hiểm ác của thế giới bên ngoài.
Mau về nhà đi, nếu chỉ vì chút lợi nhỏ mà hy sinh thân mình thì chỉ có các cô hối hận thôi.
”
Sau khi nói xong, Vu Hưng Văn quay người rời đi.
Thái Yến và Chu Viên Viên đều sửng sót.
“Giám đốc Vu! Giám đốc Vu!” Chủ nhiệm Hiếu vội vàng hô lên.
.