Lâm Dương cau mày, mở miệng hỏi: “Có người nào tên Đồng Hạ không?”
“Đồng Hạ là ai?”
*À.
”
Chắc Mã Hải cũng không biết nhiều về những người trong giới…
“Dù sao thì anh cứ sắp xếp đi, trưa mai tôi sẽ dẫn hai người qua để gặp mặt đạo diễn rồi bàn bạc cụ thể một số việc.
”
“Hai người đó là …”
“Em gái tôi.
”
“Vậy sao?” Vẻ mặt của Mã Hải lập tức trở nên nghiêm túc: “Nếu đã như vậy thì, giám đốc Lâm, tôi đề nghị hay là chúng ta đầu tư một bộ phim điện ảnh đi.
”
“Đại khái khoảng bao nhiêu tiền?”
“Chi phí nhỏ thì có thể là mấy trăm vạn hay một ngàn vạn đều được, nhưng chỉ phí lớn thì khoảng tầm 1 triệu tệ đi “40 triệu tệ, có đủ không?”
“10… 10 triệu tệ sao?”
*Ừ, thử một chút xem sao.
”
Sau khi thu được Kỳ dược quán vào trong túi mình, Lâm Dương đã không còn có khái niệm về tiền.
*Đủ! Quá đủ! Tôi lập tức liên hệ với một số đạo diễn hàng đầu trong nước!
*Anh phụ trách chuyện này đi, đạo diễn là ai không quan trọng, quan trọng là tâm tư và suy nghĩ của người đó có phải đang đứng ở góc độ của tôi mà suy nghĩ hay không.
”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Mã Hải có chút đăm chiêu, lập tức hiểu ra điều gì đó.
“Giám đốc Lâm, anh yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi.
“Được.
”
Tô Dư và Tào Tiểu Kiều đêm nay ngủ không ngon giấc.
Hai người phụ nữ lăn qua lật lại, trằn trọc mãi cũng không ngủ được.
Một mặt là lo lắng về tương lai, mặt khác là lo sợ đạo diễn Đồng.
Ngay từ khi vừa bước ra khỏi ghé lô, hai cô gái đã rút hết tâm can vào làng giải trí.
Rốt cuộc, vòng tròn này chính là như vậy, những người không hiểu quy tắc sẽ vĩnh viễn không bao giờ vào được bên trong.
Trừ chuyện này ra, hai cô gái cũng sợ Đổng đạo diễn trả thù.
Bởi vì theo đánh giá trên mạng về vị đạo diễn nỏi tiếng này chỉ có ba chữ.
Hãy cần thận!
Đây là một tên có thù tất báo!
Nhưng phàm bắt kỳ ai đắc tội với anh ta, anh ta sẽ dùng tất cả các mối quan hệ để đập chết đến củng.
Nếu như thực lực tương đương, còn có thể đối phó một chút.
Nhưng bọn họ chỉ là hai sinh viên còn chưa rời khỏi khuôn viên nhà trường.
Nếu như Đồng Hạ muốn, cuộc sống của bọn họ còn có thể tôt hơn sao?
Hai người lo lắng sợ sệt, cứ chịu đựng như vậy cho đến rạng sáng.
Vừa sáng sớm, tin nhắn của Lâm Dương đã gửi đến.
“Tiểu Kiều, anh rễ tớ bảo tớ đi cùng cậu đến nhà hàng Aegean Sea ở trung tâm thành phố gặp một người.
Cậu có đi không?” Tô Dư nhìn điện thoại nói.
“Ai vậy?” Tào Tiểu Kiều khuôn mặt hốc hác với hai quằng thâm dưới mắt hỏi.
“Nói là một đạo diễn.
”
“Làm sao có thể chứ? Cậu không biết anh rể mình là người như thế nào sao? Đừng nói là một đạo diễn hoang đường quay phim sắc thái gì đó …” Tào Tiểu Kiểu chui đầu vào chăn bông lẫm bẩm nói.
Tô Dư hơi giật mình, ngập ngừng một lúc, không nói gì.
Cô ta thực sự tin vào những gì Tào Tiểu Kiều nói.
Đối với loại người như Lâm Dương, nói không chừng người quen chính là đạo diễn hoang đường nào đó.
Nhưng do yêu cầu của Lâm Dương, Tô Dư vẫn không đành lòng từ chối.
“Tiểu Kiều, hay là đi gặp thử một chút đi, dù sao cũng là tâm ý của anh rễ tôi.
Nếu như là một đạo diễn chính quy, đây không phải là cơ hội sao?” Tô Dư nói.
“Ôi, Tô đại mỹ nhân của tôi, cậu cũng không nghĩ xem, người mà chúng ta đang đắc tội bây giò là ai, Đổng Hại Đồng đại đạo diễn! Cho dù chúng ta ra mắt, cậu cảm thấy chúng ta có thể hòa hợp được không? Biết công ty nào đứng sau Đồng Hạ không? Công ty Hoàng Ngu!! Ở tuyến đầu trong nước, Đổng Hạ thậm chí còn là một nhân vật lớn trong làng giải trí.
Chỉ cần anh ta nói một lời, chúng ta cả đời này cũng không có ngày cất đầu dậy được, hay là đừng nghĩ nhiều như vậy nữa, yên tâm sống qua hai năm này.
Tốt nghiệp xong tìm người nào đó mà kết hôn, dành phần đời còn lại để trợ chồng dạy con… “, Tào Tiểu Kiều chua chát nói.