“Mẹ! Mẹ đang nói cái gì thế? Sao lại có thể đồng ý chuyện điên rồ như thế được?” Tô Nhan lo lắng, vội vàng nắm lấy tay Trương Tình Vũ, muốn bà thả Lâm Dương ra.
“Tiểu Nhan! Nó cũng nên làm chút gì đó cho con chứ! Khóe mắt Trương Tình Vũ đỏ hoe, bà nhìn chằm chằm vào con gái mình.
“Mẹ, ý mẹ là gì?” Tô Nhan mặt mũi tái nhợt hỏi.
“Có gì gì? Mẹ nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Bảo nó đồng ý, để nó thừa nhận tất cả chuyện này, kiếm mấy chục triệu về cho con! Con vốn không cần phải khổ sở thế này, nhưng vì nó mà con phải hai bàn tay trắng, bây giờ có cơ hội kiếm được mấy chục triệu có thể giúp gia đình chúng ta có cuộc sống sung túc, chẳng lẽ nó không nên làm vậy sao? Nó nợ con! Nó phải trả chứ!” Trương Tình Vũ xúc động hét lên.
Tô Quảng nghe xong thì rơi vào im lặng.
Tô Nhan cũng khẽ run rẫy, không thể tin nỗi nhìn mẹ mình.
Cũng không biết là vì tức giận hay vì lý do khác.
“Em dâu nói đúng, Lâm Dương à, vốn tiểu Nhan nhà chúng ta sẽ gả cho Mã Phong làm phu nhân nhà giàu có.
Cả đời vinh hoa phú quý, nhưng vì cháu, con bé đã phải chịu bao nhiêu oan ức rồi? Cháu nên bù đắp cho con bé! Cầm hai mươi triệu này, cháu chỉ ở trong đó vài năm, vài năm thôi, không lâu đâu! Năng lực của tiểu Nhan thì không cần phải nghỉ ngờ, con bé có thể khởi nghiệp với số tiền này! Có lẽ sau khi cháu ra tù, sự nghiệp của Tô Nhan cũng bắt đầu ổn định.
Đến lúc đó tiểu Nhan lại nuôi cháu.
Vẫn là vợ nuôi nhưng như thế vẫn thoải mái hơn bây giờ chứ, phải không?” Tô Bắc cười nói lời sâu cay.
Đúng là logic tư duy vặn vẹo.
Lâm Dương không nhịn được bật cười.
“Lâm Dương, mày có đồng ý không?” Trương Tình Vũ ép.
“Mẹ! Con không đồng ý!” Lâm Dương chưa kịp nói thì Tô Nhan đã hét lên ngay lập tức.
“Tiểu Nhan! Câm miệng!” Trương Tình Vũ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dương: “Lâm Dương, nếu là đàn ông, thì nhanh chóng đồng ý đi! Nếu không, các hai đứa mày ly hôn đi.”
“Con sẽ không ly hôn, và con cũng sẽ không để Lâm Dương đồng ý!” Tô Nhan tức giận hét lên, hai mắt đỏ hoe.
Cô là một người phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, và cô sẽ không bao giờ cho phép chồng mình làm những điều này, đó là một sự xúc phạm đối với cô.
“Tiểu Nhan, cháu quá không hiểu chuyện rồi! Cháu nên học tập mẹ của mình đi.
Mẹ cháu là người từng trải.
Bà biết rõ cảm giác đau khổ khi lấy một người bất tài.
Nếu bây giờ ccháu không nghe lời khuyên thì sau này xảy ra chuyện gì đó, cháu hối hận cũng đã muộn rồi! Nhìn cha cháu đi, trong tương lai Lâm Dương sẽ giống cha cháu bây giờ đấy!” Tô Bắc tức giận nói.
Tô Quảng nghe vậy sắc mặt vô cùng khó coi, nhưng ông ta không nói gì, hai tay siêt chặt.
“A Bắc, đều là người một nhà, đừng nói như vậy.” Bà cụ Tô có chút không ưng ý.
“Con chỉ đang sự thật thôi mà.
Chẳng nhẽ mẹ muốn tiểu Nhan phải sống cuộc sống khổ sở như em dâu sao?” Tô Bắc nói Bà cụ Tô im lặng.
“Tiểu Nhan!” Trương Tình Vũ hai mắt đỏ bừng.
Tô Nhan không thèm để ý tới, cô chỉ nghiến răng nghiến lợi kiên định nói “Dù có chết con cũng không cần loại tiền này!”
Nói xong đột nhiên xoay người lao vào phòng, đóng chặt cửa lại.
“Tiểu Nhan!” Tô Quảng vội vàng kêu lên.
“Cái này…” Tô Bắc cau mày.
Lâm Dương cúi đầu im lặng Nhưng Trương Tình Vũ lạnh lùng nói với Tô Bắc: “Đứa con gái này tuy không hiểu chuyện, nhưng chúng ta làm người lớn cũng không thể nuông chiều nó được! Chúng ta sẽ nhận tiền, tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho Tô Nhan.
Mọi người về trước đi.”
“Em dâu, không ký thỏa thuận sao? Đề phòng các người đổi ý hoặc không hoàn thành…”
“Cái gì? Anh không tin chúng tôi?” Trương Tình Vũ tức giận mắng.
“Không, không, không phải đâu em dâu, tôi không có ý đó… Ôi chao, tôi tin rồi, tạm thời số tiền đặt cọc này sẽ giao cho cô, sau khi chuyện này hoàn thành tôi sẽ chuyển thêm hai mươi triệu nữa vào tài khoản của cô!”
Tô Bắc nở một nụ cười, đứng dậy vỗ vai Lâm Dương cười: “Tiểu Dương, đừng để mọi người thất vọng.
Bà nội và bọn họ từ trước đến nay đều rất tin tưởng vào cháu!”
Nói xong ông ta và bà cụ Tô đi luôn.
Trương Tình Vũ bình tĩnh cắt tiền mặt.
“Lâm Dương, mày thật sự không muốn dùng vài năm trong tù để đổi lại hai mươi triệu sao?” Bà liếc nhìn Lâm Dương, lại hỏi.
“Vài năm? Chỉ là nói xạo mà thôi.
Lần này có rất nhiều yếu tố liên quan.
Có lẽ là trên mười năm.” Lâm Dương lắc đầu.
“Nhưng cho dù là mười năm, dùng mười năm cũng không đủ để đánh đổi hạnh phúc của tiểu Nhan sao? Mày nghĩ mình có xứng với tiểu Nhan không?” Trương Tình Vũ lại hỏi.
“Con muốn cho tiểu Nhan hạnh phúc, cũng không cần đến mười năm.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Nói thì dễ ai cũng có thể nói được, nhưng nếu thật sự muốn làm thì mấy người có thể làm được? Lâm Dương, tôi hiểu tính cách của tiểu Nhan, tôi sẽ không ép buộc cậu.
Điều đó chỉ khiến con bé càng thêm phản kháng, vậy nên tôi muốn nói với cậu.
Tự giác chút, đừng để chúng tôi thất vọng.” Trương Tình Vũ lạnh lùng nói, đứng dậy đi vào phòng Tô Nhan.
Tô Quảng thở dài.
“Đừng nghe lời mẹ của con” ông nói.
“Cha, cha không muốn hai mươi triệu kia sao?” Lâm Dương tò mò hỏi.
“Công bằng mà nói, ai mà không thích tiền? Nhưng… tiền này không sạch sẽ, dùng cũng không thoải mái.
Lâm Dương, mặc dù cha không có năng lực, nhưng cha cũng không ngu ngốc.
Cha cũng có giới hạn của mình, không sai, quả thực cha nghèo khó bị chê cười, nhưng cũng chỉ là về mặt vật chất, cha không nghĩ tinh thần của mình kém hơn người khác, nhưng nếu lấy số tiền này thì quả thực cha đã thua kém mọi người.” Ông nói chậm rãi, rồi cũng bước vào phòng.
Lâm Dương có chút kinh ngạc.
Anh không ngờ cha vợ mình lại có ý thức như vậy…
Quả thực không nên nhìn mặt mà bắt hình rong!
Tuy nhiên, Lâm Dương đã có sẵn sách lược để đối phó, nên cũng không quan tâm máy thứ này lắm.
Hai mươi triệu?
Từ khi tập đoàn Dương Hoa được thành lập, giá trị tài sản của anh không dưới hai trăm triệu rồi.
i Hai ngày sau, giấy triệu tập của tòa án được gửi đến nhà Tô Quảng.
Trương Tình Vũ vẻ mặt khó coi nhìn Lâm Dương: “Cậu… thật sự không đồng ý?”
“Con đi.” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Trương Tình Vũ sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: “Con có thể nghĩ thông suốt là tốt rồi, mẹ sẽ để lại cho con hai triệu.”
Được hai mươi triệu mà chỉ để lại có hai triệu, Trương Tình Vũ đúng là bị lòng tham che mờ mắt rồi.
“Không cần, một xu con cũng không càn.
Đưa toàn bộ cho tiểu Nhan đi.”
“Con đang nghiêm túc sao?” Trương Tình Vũ không thể tin được.
“Tất nhiên rồi.”
“Được, nếu con có thể nghĩ như vậy, mẹ cũng rất vui.
Xem ra con rất yêu tiểu Nhan.” Trương Tình Vũ liên tục gật đầu.
Tô Nhan đã rất sốc khi biết tin.
Nhưng Lâm Dương không giải thích gì với cô.
Ngày xét xử đến rất nhanh.
và Giờ phút này, vụ kiện do tập đoàn Liễu thị khởi xướng này đã lan ra toàn bộ Giang Thành.
Trên mạng cũng xảy ra một trận chắn động chưa từng có, dư luận cũng lên men, gần như toàn bộ tỉnh Giang Nam, thậm chí cả nước đều đang theo dõi trận kiện tụng này.
Phương tiện truyền thông đều đang chú ý đến sự kiện này, và thậm chí một số kênh truyền thông của nước ngoài cũng bắt đầu chú ý đến.
Thành phố Giang Thành nhỏ bé lại trở nên rất sôi động.
Dù gì thì sức ảnh hưởng của sự việc này cũng khá lớn.
Mà người được chú ý nhất chính là là luật sư Khang Giai Hào, người đứng đầu giới luật sư của Giang Thành, sẽ đứng ra biện hộ cho Tập đoàn Liễu thị trong phiên tòa này.
Khang Giai Hào đã đi về phía trướ!
cVô số người đều kinh ngạc rồi cũng liên tục thở dài.
Trong mắt nhiều người, Khang Giai Hào đã nhận biện hộ cho bên nào có nghĩa là bên đó sẽ thắng.
Kể từ khi trở thành luật sư, Khang Giai Hào chưa từng đề thua một vụ kiện nào.
Mọi người còn nhớ rõ vụ án lớn cách đây ba năm, Khang Giai Hào đã cố gắng hết sức lật ngược tình thế, lật ngược một vụ kiện mà không thể phân thắng bại, rất nhanh ông ta đã nổi đình nỗi đám khắp cả nước.
Đối mặt với một đối thủ mạnh như vậy, có mấy người dám đứng ra đối đầu chứ?
Vì vậy, sau khi tin tức Khang Giai Hào nhận ủy thác của tập đoàn Liễu thị bị tung ra, sự chú ý của mọi người đều tập trung vào tập đoàn Dương Hoa, và họ muốn biết tập đoàn Dương Hoa cử ai đi đối phó với Khang Giai Hào.
Tuy nhiên, chỉ sau nửa ngày nỗ lực, một tin tức ập đến khiến ai cũng không thể tin được.
Tập đoàn Dương Hoa đã thuê một luật sư.
Luật sư này… chỉ là một người mới ra trường, mới chập chững vào nghề…
Trong lúc nhất thời, Giang Thành như muốn nỗ tung.
Mọi người đều sững sờ, không thể tin được, không thể tin đượ!
c Nhưng cũng rất nhanh, mọi người cũng giật mình nghĩ.
Tập đoàn Dương Hoa, đây có lẽ là quyết định từ bỏ rồi!
Nếu không, tại sao họ phải mời một người mới để đối đầu với Khang Giai Hào?
Chỉ sợ đúng là đơn thuốc của Tập đoàn Dương Hoa là ăn trộm của nhà họ Tô thật, tập đoàn Dương Hoa biết mình không có khả năng thắng cho nên đã chọn cách làm qua loa.
Nhất thời nhiều phương tiện truyền thông đã điên cuồng đưa tin.
Các tiêu đề cũng lần lượt xuất hiện trên các trang web tin tức lớn!
“Tập đoàn Dương Hoa từ bỏ vụ kiện và mặc định thua cuộc!”
“Tình hình mới ở Giang Thành, tập đoàn Liễu thị sắp nỗi lên!”
“Tập đoàn Dương Hoa như hoa phù dung sớm nở tối tàn, và tập đoàn Liệu thị có thể trở thành người chiến thắng lớn nhất!”
Các loại tiết tấu được phô diễn.
Thậm chí, một số phương tiện truyền thông còn đưa tin loại thuốc mới của Tập đoàn Dương Hoa là kết quả của hành vi trộm cắp.
Vô số người cũng đã bắt đầu chỉ trích Tập đoàn Dương Hoa vì hành vi trộm cắp đáng xấu hỗ của họ.
Tuy nhiên, từ đầu đến cuối, tập đoàn Dương Hoa vẫn im lặng.
Họ chờ đợi thời gian diễn ra phiên tòa…