“Bồ, bó… ý của bố là sao?” Tô Dư sững sờ hỏi.
“Con cảm thấy người như Lâm Dương có thể quen biết một nhân vật như Tống Kinh sao? Con có tin không?” Tô Thái hỏi ngược lại một câu.
Tô Dư lùi lại phía sau hai bước, toàn thân đột nhiên mất hết sức lực, lại nhìn về phía bố mẹ mình, trong lòng đã tràn đầy hoang mang.
Đúng vậy.
Có thể sao?
Không thể nào!
Trên thực tế, đừng nói là Tô Thái! Ngay cả bản thân cô ấy cũng không biết tại sao Lâm Dương lại có thể giới thiệu một đạo diễn siêu sao như Tống Kinh cho cô ấy.
Nhưng … sự thực chính là như vậy!
Tô Dư quay đầu lại một cách khó khăn nhìn Lâm Dương, chờ đợi Lâm Dương có thể đưa ra lời giải thích.
Nhưng mà …
Lâm Dương đã mệt mỏi rồi.
Anh không đưa ra bắt kỳ lời giải thích nào, chỉ bình tĩnh hỏi: “Cho nên tôi chỉ cần rời khỏi đây là được rồi, đúng không?”
“Ngoài ra, tôi còn muốn cậu cả đời này không được phép gặp lại con gái tôi nữa, không được xuất hiện trước mặt gia đình chúng tôi!” Lưu Mãn San lạnh lùng nói.
“Được!”
Lâm Dương không chút do dự gật đầu.
“Anh rẻ!” Tô Dư vừa khóc vừa nắm lấy cánh tay Lâm Dương.
“Tiểu Dư, quay lại!” Tô Thái thấp giọng hét.
“Bồ … mọi người đều hiểu nhầm anh rẻ rồi, mọi người đều hiểu lầm anh rễ rồi …” Tô Dư trong lòng suýt nữa hộc máu.
Nhưng lời giải thích của cô ấy hoàn toàn vô dụng.
“Qua đó đi!” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tô Dư bật khóc.
“Còn không cút sao?” Lưu Mãn San mắng chửi.
Lâm Dương lắc đầu, xoay người rời đi.
“Anh rễ Lâm! Anh rể Lâm!” Tào Tiểu Kiều vội vàng muốn đuổi theo, nhưng bị Lưu Mãn San ngăn lại.
“Tiểu Kiều, đừng quan tâm đến phé vật đó, đến đây, trưa nay chúng ta ra ngoài ăn một bữa, ăn mừng ăn mừng!”
Lưu Mãn San cười nói.
“Nhưng mà, dì à, chuyện này … không tốt lãm…”
“Có cái gì mà không tốt? Hai người các cháu sẽ là đai minh tinh trong tương lai rồi.
Bữa tiệc hôm nay chính là để chúc mừng trước cho các cháu!!”
“Cái này…vâng ạ…”
“A Quảng, Tinh Vũ đâu? Gọi cô ấy tới luôn đi!”
“Cô ấy có thể sẽ không đến.
”
“Vậy thì bỏ đi, nhưng mà A Quảng, tôi cũng phải chúc mừng cậu, Tiểu Nhan sắp ly hôn với phế vật này rồi, gia định các cậu cũng coi như là thoát khỏi biển khổ.
”
“Đúng vậy, không ngờ cái thứ chó này lại chạy tới quấy rầy Tiểu Du! Quả thực là không ra cái gì.
Nếu như hôm nay không đến thì tôi vẫn không biết được chuyện này!”
Tô Quảng âm thầm mắng chửi, chuyện ngày hôm nay cũng khiến ông ấy thay đổi cách nhìn đáng kể về Lâm Dương, ông ấy đã sẵn sàng quay về và nói chuyện thật rõ ràng với Trương Tinh Vũ.
Còn chưa ly hôn, Lâm Dương đã muốn tìm nhà tiếp theo, thật quá không ra gì rồi.
“A San, sao bà lại vội vàng ăn mừng thế? Chuyện của Thái Bình, bà định giải quyết như thế nào?” Tô Thái bước.
tới, trầm giọng hỏi.
“Bọn họ muốn tiền thì cứ đưa tiền cho bọn họ là xong, tuyệt đối không được ra tòa, nêu không sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tiền đồ của Tiểu Dư chúng ta!”
“Nhưng mà… làm sao chúng ta có ba tỷ?” Tô Thái cau mày.
“Anh ngốc rồi hả? Không đi mượn được sao?”
“Làm sao mà mượn?”