Phổi của đám người Vương Băng Điệp tức giận đến sắp nổ tung rồi.
Tây Nhu Thiền đột ngột quay đầu lại, trừng mát nhìn Huyền Dược nói: “Huyền Dược sư huynh, anh còn không hiểu sao? Trong mắt Lâm thần y, chúng ta đều chỉ là một đám phế vật vô tích sự, anh ta hoàn toàn chưa từng xem trọng chúng ta! Nếu như anh tiếp tục ở lại nơi này, chỉ có thể tự chuốc lấy nhục nhã… “
“Đúng vậy, anh ta coi chúng ta như những Dược Đồng!”
Vương Băng Điệp cũng vàng nói.
Tuy nhiên, Huyền Dược lại kiên định nói: “Tôi sẽ ở lại.”
Hiện trường ngay lập tức im lặng như tờ.
“Tôi cũng sẽ ở lại!” Tử Dạ mỉm cười, cũng mở miệng nói.
“Cái này…”
Mọi người đều chết lặng.
“Nếu bằng lòng ở lại, thì đi tìm Tần Bách Tùng, nếu không muốn ở lại thì tự mình rời đi.
Kỳ Dược Phường sẽ không níu kéo.”
Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó bước ra khỏi căn phòng.
Một lúc sau.
Tần Bách Tùng trở lại phòng luyện thuốc tìm Lâm Dương.
“Thế nào rồi?” Lâm Dương vừa đun thuốc vừa hỏi.
“Tất cả đều ở lại, không có người nào rời đi.” Tần Bách Tùng nói.
“Tôi biết mà.”
“Sư phụ, chuyện này là sao vậy? Tại sao những người này đột nhiên không muốn rời đi?”
“Đi sao? Nếu như bọn họ muốn đi thì sớm đã đi rồi, hà tất phải ở lại đến bây giờ? Sở dĩ bọn họ như vậy chẳng qua là đang diễn kịch, muốn cùng mặc cả với tôi mà thôi.”
“Mặc cả?”
“Nếu không? Bọn họ còn có thể đi đâu chứ? Yến Kinh?
Người ở đó chưa chắc xem trọng bọn họ.
Ngoại trừ Tư Mã thế gia ra, những nơi còn lại đều là cao không tới thấp không xong.
Ở lại chỗ tôi, tốt xấu gì cũng có thể học tốt y dược thuật hơn, trừ Huyền Dược và Tử Dạ, những người còn lại chẳng qua là đang treo giá.” Lâm Dương lắc đầu nói.
“Nếu đúng là như vậy, thì chứng tỏ tâm trí của bọn họ vẫn không ở chỗ chúng ta, sở dĩ bọn họ ở lại vẫn là vì lợi (ch…
“Muốn khiến cho người ta tâm hướng về tôi không phải đơn giản như vậy, nhưng tôi cũng không định khiến bọn họ thực lòng khâm phục mà giúp sức cho tôi, giữ bọn họ lại, chỉ là vì chuẩn bị cho đại hội.” Lâm Dương nhìn chằm chằm vào bếp lò nói.
“Thì ra là như vậy.” Tần Bách Tùng gật đầu.
Lúc này, điện thoại của Lâm Dương rung lên.
Lâm Dương liếc nhìn ID người gọi là Tô Nhan, lập tức ấn nút bắt máy.
“Tiểu Nhan, có chuyện gì vậy?” Lâm Dương hỏi.
Nhưng bên kia điện thoại lại vang lên một giọng nam trầm thấp.
“Là Lâm đại thần y sao?”
Lâm Dương vừa nghe thấy, sắc mặt nhát thời thay đồi.
“Ông là ai?”
“Tôi là ai không quan trọng.
Quan trọng là vợ anh đang nằm trong tay tôi.
Nếu như anh muốn vợ mình bình an vô sự thì đến phòng làm việc của vợ anh đi, hahaha …” Tiếng cười lớn từ bên kia điện thoại truyền đến.
Cúp điện thoại xong, da đầu của Lâm Dương như sắp nỗ tung, trực tiếp xông ra khỏi phòng luyện thuốc, lao tới Quốc Tê Duyệt Nhan.
“Sư phụ! Sư phụ! Thầy đi đâu vậy?”
Tần Bách Tùng vội vàng gọi.
Nhưng Lâm Dương đã đi xa rồi.
“Hỏng rồi, chắc chắn là đã xảy ra chuyện rồi!”
Tần Bách Tùng vội vàng bám số của Mã Hải.
Lâm Dương lên xe đậu ở cửa, điên cuồng đạp ga.
Tiểu Nhan bị người ta bắt cóc rồi sao?