Trước cửa một văn phòng luật cũ nát.
Rào rào!
Một người con trai đeo kính cận dày cộp với cái đầu bù xù kéo rèm cửa xuống.
Da anh ta có hơi ngăm đen, gương mặt vẫn còn trẻ con, đoán chừng mới khoảng đầu hai mươi tuổi.
Anh ta cầm một chiếc cặp táp đựng hồ sơ cực dày trên tay.
Vỏ cặp đã cũ, từng phải sửa máy lần nhưng vẫn có thể sử dụng được.
Đúng lúc này, tiếng chuông điện thoại reo lên.
Anh chàng ngần ngừ một lúc nhưng rồi vẫn nghe máy.
“Kỷ Văn, cậu làm trò ngu gì vậy hả? Cậu có biết là mình đang làm cái gì không hả?” Phía bên kia điện thoại lập tức truyền sang tiếng gầm đầy phẫn nộ.
“Sư phụ, con…” Người con trai, hay cũng chính là Kỷ Văn, định mở miệng nói gì đấy nhưng bị giọng nói phía bên kia điện thoại ngắt lời ngay lập tức.
“Đừng có gọi tôi là sư phụ.
Tôi không có loại học trò như cậu!
Nghe đây, cậu lập tức dọn dẹp hết mọi thứ rồi rời khỏi công ty cho tôi.
Ngay lập tức.
Từ hôm nay trở đi, cậu không còn là người của văn phòng luật sư chúng tôi nữa! Cậu bị đuổi việc!”
Tiếng gầm thấp dần rồi tắt tiếng.
Sau đó, điện thoại cũng bị ngắt.
Kỷ Văn khẽ run lên, thở dài.
Nhà của Kỷ Văn thuộc một xã nằm phía bên phải thành phố Giang, giá thuê khá rẻ.
Nhà cậu ngoài mẹ già cao tuổi thì còn có một cô em gái vừa mới lên lớp mười hai.
“Mẹ, con về rồi đây.” Kỷ Văn vừa vào nhà đã gọi, rồi đi thẳng vào trong phòng.
Cậu đang định kiểm tra lại tài liệu trong cặp hồ sơ để chuẩn bị cho vụ án sắp tới của mình.
“Tiểu Văn về rồi đấy à? Qua đây, qua đây.
Bạn con đến chơi này!” Tiếng cười hiền lành của mẹ cậu vang lên từ phía phòng khách.
“Bạn con?” Kỷ Văn sững người rồi nhanh chóng qua đó.
Vừa vào, cậu đã thấy một người đàn ông tuấn tú, phong độ ngời ngời đang ngồi trong phòng khách.
Nhìn thấy gương mặt của người đàn ông kia, Kỷ Văn thất thần ngay tại chỗ.
Cậu không biết phải dùng từ ngữ như thế nào để có thể miêu tả người đàn ông trước mặt đẹp tới mức độ nào.
Cặp mắt anh tựa như những vì sao.
Hai hàng lông mày sắc như kiếm bén.
Đường nét gương mặt tựa như được điêu khắc.
Xương trán gồ lên.
Làn da cũng là kiểu trắng sáng khỏe mạnh.
Tóc đen ngắn vừa phải, không quá dài.
Kết hợp với lại bộ âu phục màu đen, trông anh cứ như một người đàn ông đẹp trai vừa bước ra từ trang truyện tranh vậy.
Lúc đó, anh đang bắt mạch cho mẹ của Kỷ Văn.
Kỷ Tiểu Liên ngồi cạnh ngồi cạnh đang say sưa ngắm nhìn anh giống như một kẻ dại trai.
Đôi mắt ấy nhất định không chịu rời khỏi người anh, miệng chảy cả dãi ra ngoài.
“Anh là ai?”
Kỷ Văn hít thật sâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi.
Cậu vừa nói xong, mẹ Kỷ và Kỷ Tiểu Liên đều có vẻ sửng sốt.
Kỷ Văn yêu quý không biết người đàn ông này sao?
Anh không trả lời Kỷ Văn mà thay vào đó, anh cầm lấy giấy bút đặt trên bàn, viết đơn thuốc rồi đưa cho Kỷ Tiểu Liên.
Xong anh rút ra mấy tờ tiền giấy, mỉm cười bảo: “Tiểu Liên, em đi mua thuốc cho mẹ em đi.”
“Dạ… Vâng anh.
Anh ngồi đây chờ em nhé.” Kỷ Tiểu Liên lâu nước dãi ở khóe miệng đi, ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Đoạn cô bé đứng dậy chạy đi luôn.
“Tiểu Liên, mau trả lại tiền cho anh trai này ngay.
Mẹ có tiền rồi.” Mẹ Kỷ gọi với theo.
“Không có gì đâu ạ.” Người đàn ông cười nói: “Cái này cứ coi như là quà gặp mặt của cháu đi ạ.”
“Thật là ngại quá đi mất.” Mẹ Kỷ cũng cười đáp lại.
Anh lắc đầu, mỉm cười: “Bác gái, bác vào trong nhà nghỉ ngơi trước đi ạ.
Cháu xin phép nói chuyện riêng với Kỷ Văn một lúc.”
“Được… được.
Kỷ Văn, con tiếp đón bạn cho cẩn thận nhé.”
Mẹ Kỷ cười ha hả, dặn dò.
Nói xong rồi bà quay về phòng luôn.
Cho đến khi mẹ đóng cửa lại, Kỷ Văn mới quay sang nhìn người đàn ông trước mặt.
Cậu trầm giọng hỏi: “Tiên sinh, tôi không quen ngài.”
“Nhưng tôi biết cậu.”
Người đàn ông quay lại nhìn Kỷ Văn, nói: “Cậu tên là Kỷ Văn, con trai của Kỷ Xương Đông, từng là một luật sư nỗi tiếng cả nước.
Kỷ Xương Đông về già mới có con nên cực kỳ nuông chiều cậu.
Tiếc rằng năm đó Kỷ Xương Đông bị cuốn vào trong một vụ án, giúp người giải oan nhưng lại mất mạng ngoài ý muốn.
Ông ấy qua đời nên vụ án trở thành án treo, chưa được giải quyết.
Cậu vẫn luôn cho rằng có người cố ý mưu sát ông ấy nên đã thề là nhát định sẽ tìm ra được hung thủ hại chết bố mình.
Do đó, cậu mới thi vào Đại học Chính pháp Yến Kinh, và tốt nghiệp với thành tích đứng đầu khóa học năm đấy, trở thành một luật sư.
Nhưng kẻ hại chết bố cậu năm đấy chưa từng buông tha cho cậu nên là sau khi tốt nghiệp, cậu vẫn không tìm được việc.
Cho dù cậu có đến sở luật sư thì cũng bị người ở đấy dùng đủ kiểu lý do để đuổi đi.
Sở nhận án tử cũng không điều tra đến nơi đến trốn những vụ án nhỏ như vậy.
Cho nên, tốt nghiệp được hai năm rồi, cậu vẫn cứ sống bắt đắc chí buồn bực như vậy.
Tôi nói có đúng không?”
Kỷ Văn đứng bên nghe, họng như bị thít chặt: “Anh điều tra tôi?”
“Cái này không cần phải điều tra.” Anh khẽ lắc đầu: “Bệnh mẹ cậu nặng lắm rồi, nếu không vào viện điều trị thì cơ thể sẽ càng ngày càng tệ.
Hơn nữa, em gái cậu cũng cần phải được bồi bổ cần thận.
Năm nay em ấy thi đại học, nên được ăn uống đầy đủ một chút…”
Hai câu nói đơn giản lại tựa như dao găm cắm thẳng vào tim Kỷ Văn.
“Anh… Rốt cuộc thì anh là ai hả?” Giọng cậu run run.
“Tôi là người thuê cậu.
Lâm Dương.” Người kia bình tĩnh trả lời.
Ngày mười hai tháng chín.
Trước tòa án nhân dân tối cao thành phố Giang.
Lúc này, người ở đây đi tới liên tục tạo thành biển người nhốn nháo vô cùng.
Hàng loạt nhà báo ùn ùn kéo tới, chặn trước cửa lớn, đủ loại máy ảnh với ống dài ống ngắn tìm cách chụp phía bên trong.
Ngoài ra còn có không ít dân chúng ở gần đây tới hóng hớt.
“Wow wow, cái cảnh gì thế này.” Có người nhìn là thầm líu lưỡi, không nói nên lời.
Dù sao thì thành phố Giang cũng yên bình quá lâu rồi.
Tòa án thường khá là rỗi rãi, việc cần giải quyết hàng ngày không phải là li hôn thì là mấy vụ tranh chấp bình thường, nào có dịp nào có vụ án lớn như thế này đâu.
Két.
Lúc bấy giờ, máy chiếc xe ô tô dừng lại trước cửa tòa án.
Một nhóm người bước xuống từ trên xe.
Trong đó có ông hai nhà họ Liễu, Liễu Khiếu Sinh.
Những người còn lại, toàn bộ đều là người nhà họ Tô.
Máy người nhà Tô Bắc, Tô Thái, Tô Cối, ngay cả bà cụ Tô cũng được Tô Trân với Tô Mỹ Tâm đỡ bước vào tòa án.
Khang Giai Hào đã vào tòa từ sớm để chuẩn bị mở phiên tòa.
Các phóng viên trông thấy cảnh trước mắt cứ như sói ngửi thấy mùi thịt, đồng loạt lao tới.
“Ngài là phó giám đốc của tập đoàn Liễu Thị phải không? Liễu tiên sinh, cho hỏi, ngài thật sự cho là loại thuốc mới do sở nghiên cứu của tập đoàn Dương Hoa điều chế được trộm từ phía nhà các ngài sao?”
“Bà cụ Tô, rốt cuộc thì làm sao mới lấy được phương thuốc của nhà họ Tô ngài vậy ạ? Ngài có tiện trả lời không ạ?”
“Các vị cảm thấy nắm được bao nhiêu phần thắng trong phiên tòa ngày hôm nay?”
“Nghe nói là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Dương Hoa là một người cực kỳ quyền lực, các vị không sợ sẽ đắc tội người đó sao?”
Các phóng viên liên tục đặt câu hỏi, trong đó có một số câu hỏi không hề biết giới hạn.
Ban đầu Liễu Khiếu Sinh còn cố trả lời nhưng được một lúc, ông ta cũng chán chả buồn phản ứng lại, đi thẳng vào phía trong tòa án.
Nhưng đúng lúc đó.
Két.
Một chiếc xe taxi và một chiếc xe Mercedes lại đỗ trước cửa tòa án.
Sau đó, có mấy người bước xuống xe.
Người tới chính là Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa và Tô Quảng.
“Tổng giám đốc Mã tới!”
Các phóng viên lập tức đổi hướng vọt sang phía người mới tới, vây quanh đám người Mã Hải để đặt câu hỏi.
“Mã Hải! Pháp luật nhất định sẽ đòi lại công bằng cho nhà chúng ta.
Phường trộm cắp gian dối các người nhất định sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật!” Liễu Khiếu Sinh đứng bên kia lớn tiếng nói.
“Thanh giả tự thanh.
Tập đoàn Dương Hoa chúng tôi chưa từng làm việc như vậy! Chúng tôi không sợ!” Mã Hải đáp lịa.
W “Ha.
Có tên trộm vào lại thừa nhận là mình ăn trộm hả?” Liễu Khiếu Sinh khinh thường nói.
Mã Hải nhíu mày, không nói nữa.
Đúng lúc ấy, Tô Trân với Tô Mỹ Tâm ở đẳng kia tựa như phát điên đồng thời lao về phía Tô Nhan và Trương Tình Vũ.
“Máy người làm gì vậy hả?” Tô Quảng biến sắc, định cản lại.
Trương Tình Vũ sợ tới độ thét chói tai liên tục.
Tô Nhan thì vội vàng tránh ra phía sau người Lâm Dương.
Cảnh tượng lúc đó lập tức trở nên lộn xộn.
Tô Mỹ Tâm còn tháo cả giày của mình ném về phía Trương Tình Vũ, miệng liên tục chửi bậy: “Đám vong ân bội nghĩa ăn cây táo rào cây sung lũ chúng mày.
Nhà họ Tô chúng tao tốt với lũ chúng mày như vậy mà lũ chúng mày lại đi trộm phương thuốc của nhà họ Tô chúng tao! Lũ tim sói phổi chó hèn hạ vô liêm sỉ!”
“Bọn mày có còn là con người nữa không? Bọn mày mà cũng xứng đáng làm người cơ à? Súc sinh! Lũ chúng mày đều là súc sinh!” Tô Trân cũng phẫn nộ chửi.
“Tôi nói lại lần nữa.
Chúng tôi không trộm phương thuốc!”
Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan đã trắng bệch nhưng giọng vẫn cực kỳ kiên định.
“Mày còn ngụy biện nữa à? Hôm đấy chính mắt tao nhìn thấy mày với Lâm Dương lén lút tới chỗ bà nội, mày lo dỗ ngọt bà còn thằng Lâm Dương thì lén chạy vào trong phòng bà nội!
Mày còn dám bảo là mày không trộm à?” Tô Mỹ Tâm thét.
“Wow!”
Mọi người ở đấy hét lên.
“Không ngờ Tô Nhan là loại người như vậy.”
“Trông xinh thế này cơ mà.
Sao lại là người tâm cơ như vậy nhĩ?”
“Đúng là phụ nữ càng xinh đẹp thì càng giỏi lừa người mà.”
Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.
“Bà… Bà đang vu khống tôi!” Tô Nhan tức run người nhưng lại không biết phải phản biện như thế nào.
Lâm Dương tiến lên trước: “Tô Mỹ Tâm, bà chắc chắn là bà tận mắt nhìn thấy không?”
“Đương nhiên rồi.” Tô Mỹ Tâm hừ giọng: “Lát nữa mở phiên tòa là chân tướng sẽ được làm rõ.
Lũ chúng mày trốn không thoát đâu! Bọn mày sẽ phải vào tù hết!”
“Vậy nếu lát nữa mở phiên tòa, các người thua kiện thì sẽ như nào đây?” Lâm Dương chất vần.
“Chắc chắn chúng tao sẽ không thua.” Tô Mỹ Tâm khẳng định.
“Nếu thua thì sao?” Lâm Dương tiếp tục dồn ép: “Lúc đấy tôi có thể tố cáo các người tội phỉ báng, công kích cá nhân và bịa đặt không?”
“Thế thì…” Tô Mỹ Tâm ngậm miệng.
“Hừ.
Tỏ vẻ cho lắm vào! Bà già này sẽ vào nhìn xem đám các người định thắng phiên tòa này như thê nào!” Bà cụ Tô hừ lạnh rồi chống gậy đi vào trong.
Trương Tình Vũ tức giận trừng mắt nhìn Lâm Dương.
Bà ta hạ thấp giọng nói: “Không phải là cậu định nhận tội à? Vừa nãy cậu nói vậy là có ý gì?”
“Vào rồi sẽ biết.”
Mặt Lâm Dương không có chút thay đổi nào.
Nói xong thì anh cũng bước chân vào trong.