Rốt cuộc là ai? Tại sao bạn lại bắt cóc Tiểu Nhan?
Chẳng lẽ …là để trả thù Lâm Thần Y sao?
Lâm Dương sắc mặt u ám, trong mắt tràn đầy sát khí.
Rồng có vảy ngược, còn vảy ngược của Lâm Dương chính là những người thân, bạn bè bên cạnh mình!
Anh thà rằng bản thân bị ngàn dao vạn kiếm cũng không muốn bị người thân, bạn bè bên cạnh chịu tổn thương dù chỉ một chút!
Đợi đến khi tới Quốc tế Duyệt Nhan, mới phát hiện ra toàn bộ người của công ty đều đã tập trung ở cổng, mọi người run lẫy bẩy, không dám đi lên.
“Là anh Lâm!”
“Anh Lâm đến rồi!”
“Anh Lâm, chủ tịch Tô bị một người đàn ông bắt cóc rồi, còn có chị Tiểu Thanh, bọn họ bị người đó giam giữ trong phòng làm việc, chúng ta phải làm sao đây?” Nữ nhân ở quầy lễ tân sợ hãi tới mức tái mặt, chạy tới chỗ Lâm Dương lo lắng nói.
“Báo cảnh sát chưa?”
“Đã báo, nhưng … nhưng đội điều tra vẫn chưa tới …” Cô lễ tân run rầy nói.
Lâm Dương cũng không nghĩ nhiều, liền xông lên lầu.
Bùm!
Cửa phòng làm việc bị anh đá ra.
Trong phòng làm việc, Tô Nhan đang ngồi trên ghế sếp, quần áo còn nguyên, run lên cầm cập, thư ký Tiểu Thanh cũng ở bên cạnh.
Hai người phụ nữ đều không dám nhúc nhích, bởi vì trước mặt họ là một người đàn ông đầu trọc hung thần ác nghiệt.
Người đàn ông đeo kính râm đang hút xì gà, thắt lưng của ông ta lồi lên, không nghi ngờ gì nữa, đó chắc chắn là một khẩu súng, còn trên cái bàn bên cạnh một con dao găm sáng chói đang lắc lư.
Nhìn thấy con dao găm này, hai người phụ nữ như Tô Nhan nào dám lộn xôn.
“Lâm Dương?”
Nhìn thấy người đi vào, Tô Nhan ngay lập tức gọi thất thanh.
Người đàn ông đầu trọc cũng có chút kinh ngạc: “Anh là ai?”
Diện mạo của Lâm Dương vẫn chưa khôi phục dáng vẻ của Lâm thần y, cho nên tên đầu trọc kia cũng không nhận ra anh.
*Tôi là chồng của cô ấy, ông muốn làm gì vợ tôi?” Lâm Dương trầm giọng hét lên.
“Anh là chồng của cô ấy sao?” Gã đầu trọc chế nhạo nói: “Lão tử không gọi anh đến, người mà lão tử đang đợi là Lâm thần y.
Không liên quan gì đến anh, không muốn chết thì nhanh cút đi *Tôi chính là Lâm thần y!” Lâm Dương hét lên.
Tình hình cấp bách, anh cũng không thể quan tâm được nhiều như vậy, liền trực tiếp thừa nhận.
“Anh sao?” Người đàn ông đầu trọc kinh ngạc, liếc nhìn Lâm Dương, “Là thật sao?
“Ông nhìn thử điện thoại của ông đi.
” Lâm Dương dùng điện thoại của Lâm Thần Y gọi lại cho tên đầu trọc.
Điện thoại di động của người đàn ông đầu trọc lập tức rung lên.
Ông ta liếc nhìn, đôi mắt liền sáng lên.
“Tôi không biết ông là ai, tìm tôi làm cái gì, nhưng tôi hy vọng ông có thể thả vợ tôi ra! Cô ấy vô tội.
” Lâm Dương lạnh lùng nói.
“Ò, muốn tôi thả cô ấy cũng được thôi, anh qua đây, thay cô ấy làm con tin của tôi! Tôi sẽ để cô ấy đi.
” Người đàn ông đầu trọc nheo mắt cười nói.
“Được!” Lâm Dương không chút do dự đồng ý.
“Không được!!”
Tô Nhan nghiêm nghị hét lên.
Cô nhìn Lâm Dương đôi mắt đỏ hoe, trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng.
“Anh đến làm gì vậy? Đi nhanh, chuyện này không liên quan đến anh!” Tô Nhan đau khổ hét lên.
“Em là vợ của tôi, tôi làm sao có thể không cứu em chứ?”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tô Nhan toàn thân run lên, đôi mắt thất thần, sững sờ nhìn Lâm Dương.
“Ô, lại còn diễn vở kịch sinh ly tử biệt trước mặt tôi sao?
Chỉ đáng tiếc, lão tử không nuốt nỗi bộ này! Nhanh cút qua đây! Nếu không, lão tử sẽ giết chết người phụ nữ của anh!” Tên đầu trọc tức giận nói.
“Đừng làm bậy!”