“Đừng để cảm lạnh.” Lâm Dương cởi áo khoác ra, khoác lên người cô.
“Vết thương của anh …” Tô Nhan muốn nói lại ngừng.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi, đừng quên, tôi cũng là bác sĩ, tôi biết có chừng mực.”
“Ừ …” Tô Nhan cắn môi, nhìn khuôn mặt của Lâm Dương, tim đập nhẹ.
Không biết vì sao, cô cảm thấy rằng Lâm Dương này đã không còn đáng ghét như trước nữa.
Hôm nay mình làm sao vậy?
Hiệu ứng cầu treo sao?
Tô Nhan vuốt gò má, có chút bối rồi.
Có lẽ đó chỉ là thương cảm nhất thời …
Cót két!
Lúc này, một chiếc xe Maserati đột nhiên dừng lại phía sau hai người, tiếng phanh gấp kéo cảm xúc của hai người lại.
Tô Nhan và Lâm Dương đưa mắt nhìn.
Đây là một chiếc Maserati mới, không có biển số.
Sau khi chiếc xe dừng lại, một người phụ nữ trung niên vội vàng bước xuống xe.
“Bác gái?”
“Mượn!” Lưu Mãn San cười nói.
*Mượn?” Tô Nhan gần như choáng váng.
Mượn tiền mua xe?
Còn mua chiếc xe hơi sang trọng này sao?
Bị điên rồi sao?
Người bình thường làm sao có thể làm được loại chuyện này chứ?
“Bác, bác… đang yên đang lành sao bác lại mượn tiền mua xe? Bác trả lại thế nào đây?” Tô Nhan cần thận hỏi.
“Ò, Tiểu Nhan, cháu vẫn chưa biết sao? Con gái bác sắp trở thành một đại minh tinh rồi! Đến lúc đó, nó sẽ kiếm được hàng trăm triệu hàng tỷ.
Một chiếc xe hơi nhỏ bé có tính gì? Không thiếu tiền đâu!”, Lưu Mãn San mỉm cười rất đắc ý nói.
“Đại minh tinh?” Tô Nhan vô cùng khó hiểu.
Lâm Dương ở bên cạnh khẽ nhúc nhích lông mày, có chút .
chán ghét, nhưng cũng không thèm để ý tới, bình tĩnh nói: “Tiểu Nhan, chúng ta quay về đi.”
“Ò? Cái thứ chó nhà cậu cũng ở đây sao?” Lưu Mãn San cô ý giả bộ mới phát hiện Lâm Dương, âm dương kỳ quái nói một tiếng.
“Bác à, bác nói chuyện khách sáo một chút.” Sắc mặt của Tô Nhan trở nên không tự nhiên rồi.
“Cô bé, cháu còn chưa nhận ra bộ mặt thật của thứ rác rưởi này sao? Cậu ta chính là một tên lưu manh chuyên ăn cơm mềm.
Đầu tiên là bám lấy cháu, dựa vào cháu nuôi.
Bây giờ thấy cháu sắp ly hôn với cậu ta, cậu ta lại quấn lấy con gái bác, haha, cái thứ này quả thực chính là một tai họa, cô bé Nhan, bác khuyên cháu nên sớm ly hôn với cậu ta, néu không sau này sớm muộn gì cháu cũng sẽ hối hận.” Lưu Mãn San chế nhạo nói.
“Bác à, bác… sao bác có thể nói chuyện như vậy chứ?”
Ngực của Tô Nhan tức giận đến mức phình lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Dương cũng khó chịu rồi.
Anh không phải vũng bùn, đâu có thể luôn gánh chịu tức giận chứ?
“Bác à, từ đầu đến cuối tôi chỉ coi Tiểu Dư như em gái của mình.
Tôi không suy nghĩ quá nhiều đến cô ấy.
Xin bác đừng hiểu lầm tôi.
Hơn nữa, nếu như tôi thật sự muốn bám lấy một người phụ nữ giàu có, cũng tuyệt đối sẽ không bao giờ bám lấy gia đình bác.
Gia đình bác đâu có giàu chứ? “, Lâm Dương trầm giọng nói..