Một nhóm người đi thẳng đến cửa khách sạn.
Đúng lúc này, trong phòng VỊP của lầu hai, một người đứng ở cửa sổ vừa nhìn thấy cảnh này …
Từ Nam Đống đứng dậy, khuôn mặt tươi cười bắt tay với các vị khách quý phía đối diện.
“Anh Vương, mọi việc cứ quyết định như vậy đi! Nội trong nửa năm, cơ sở Điện ảnh và Truyền hình ở Nam Thành sẽ hoàn thành xong! Ông cứ yên tâm đi.
”
“Hahaha, ông chủ Từ đã dám nói ra lời như vậy, tôi còn lo lắng cái gì nữa? Thời gian năm có đủ không? Nếu như không đủ, tôi sẽ nới lỏng cho anh thêm vài tháng?” Vương Khánh ở trước mặt cười haha nói.
“Đủ rồi, đủ rồi! Không đủ cũng phải đủ.
Nếu bộ phim truyền hình mới của Anh Vương bị trì hoãn, vậy thì tôi phải chịu đòn nhận tội với Anh Vương!” Từ Nam Đống vỗ vỗ mu bàn tay của ông ta, vui vẻ nói.
“Ha ha, đừng nói nhiều lời khách sáo nữa, ông cun thế nào rồi?”
“Ăn được uống được, tinh thần rất thoải mái, không cần lo lắng!”
“Vậy tốt rồi! Sáng mai, tôi sẽ đi thăm ông cụ sau!”
“Quét dọn giường chiếu hoan nghênh!”
“Khách sáo, khách sáo! Nào nào nào, ông chủ Từ, chúng ta xuống uống rượu đi!”
“Mời mời mời!
Cả hai hàn thuyên một lúc, liền bước ra cửa.
Nhưng một người đàn ông bên cạnh lại bước tới và thì thầm vào tai Từ Nam Đống vài câu.
Từ Nam Đống nghe vậy, sắc mặt liền thay đổi, nụ cười hoàn toàn biến mắt, vội vàng chạy tới trước cửa sổ liếc nhìn đại sảnh phía dưới.
Chỉ nhìn thoáng qua, da đầu của Từ Nam Đống gần như: nổ tung.
“Người đó có phải là Phác Tiếu không? Có phải là Phác Tiếu không?” Từ Nam Đống đôi môi run rầy, vội vàng hỏi.
*Ông chủ, là anh ta, không sai!” Người bên cạnh nói.
“Anh ta muốn làm cái gì? Anh ta muốn làm cái gì? Mau, mau ngăn cản Phác Tiếu lại cho tôi, hỏi thử anh ta muốn làm cái gì?” Từ Nam Đống run rẩy chỉ xuống dưới nói, cả người đêu có chút nói năng lộn xộn.
“Ông chủ Từ, có chuyện gì vậy?” Vương Khánh ở phía sau không hiểu được hỏi.
“Người anh em, hiện tại không có thời gian giải thích với anh, tôi xin phép vắng mặt trước!”
Từ Nam Đống vội vàng nói, sau đó xoay người lao ra ngoài.
Còn lúc này, Lâm Dương bế Tô Nhan đi ra ngoài khách sạn.
“Bên này!”
Anh Phác châm một điều thuốc, nháy mắt với Lâm Dương rồi đi tới lối đi không người ở bên cạnh.
Lâm Dương cũng đi theo tới, không nói lời nào.
Ngay khi anh vừa bước đến, hai người đàn ông thân thể cường tráng phía sau anh Phác liền vây tới.
Khóe miệng bọn họ nhếch lên, trên mặt tràn đầy vẻ đùa cọt.
“Nói đi, anh muốn tay hay muốn chân.
” Anh Phác thờ ơ hỏi.
*Nếu như đổi lại là anh, anh muốn tay hay muốn chân?”
Lâm Dương hỏi ngược lại.
“Muốn chân đi, dù sao không có tay cũng không sao, nếu không có chân thì lần sau gặp phải chuyện này cũng không thể chạy được.
” Anh Phác thẳng thừng nối, sau đó ném tàn thuốc xuống đất và hung hãng đạp nó.
Giọng nói rơi xuống, hai người đó trực tiếp rút ra hai con dao từ sau lưng, đi về phía Lâm Dương.
Những người này đủ chuyên nghiệp, thứ đó đều mang bên người.
Cũng không biết lúc ban đầu bonh họ đã giấu nó ở đâu.
Lâm Dương đặt Tô Nhan xuống, một tay đỡ cô.
Tô Nhan men rượu toàn bộ đã lên rồi, tuy rằng rượu đỏ độ cồn không cao, nhưng cô hoàn toàn không chịu được, chỉ có thể mềm nhữn như bùn lầy mà dựa vào Lâm Dương, rơi vào hôn mê.
“Đừng làm người phụ nữ đó bị thương!” Anh Phác lại hét lên một câu.
“Anh Phác yên tâm, chúng tôi tự: biết có chừng mực!”
Hai người mỉm cười nói, một trong số đó đột nhiên lộ ra vẻ mặt hung hãng, không nói lời nào trực tiếp một dao chém về phía Lâm Dương.
Nhưng chính vào thời khắc then chốt này, một tiếng gào thét tức giận truyền đến.
“Mau dừng tay lại cho tôi!”
Hai người lập tức run lên.