“Cô nhóc, cậu ta là ai vậy? Cậu ta mà lại có thể bảo đảm cho hàng nghìn vạn tệ ư?” Định Thu cau mày hỏi.
“Anh ấy tên là Lâm Thích Tổ, có sở hữu một nhà máy lớn ở nước ngoài.
Chú đã từng nghe qua Công ty trách nhiệm hữu hạn quốc tế Quang Trúc chưa? Bạn trai cháu cũng có cổ phần ở công ty đó.
Nếu như hai chú không tin thì ngay bây giờ có để phái người đi kiểm tra một chút.” Đường Hồi Tuyết cẩn thận nói theo nội dung lúc trước đã biên soạn ra.
Công ty quốc tế Quang Trúc này thực sự có tồn tại, mà trong công ty cũng thực sự có một cổ đông lớn trẻ tuổi tên là Lâm Thích Tổ.
Nhưng người tên Lâm Thích Tổ này cực kỳ khiêm tốn ẩn dật, trên mạng không có bát cứ ảnh chụp nào của anh ta, người từng gặp anh ta cũng rất ít, vì vậy nên Đường Hồi Tuyết mới lựa chọn Lâm Thích Tổ làm mục tiêu để giả mạo, khiến đám người này nhất thời không thể xác minh được.
*Ò? Vậy mục đích của bữa ăn hôm nay chính là cậu ta sao?” Hầu Nam liếc mắt nhìn Lâm Dương rồi nói.
“Ông chủ Hầu, mong ông hãy nể mặt tôi tạm hoãn lại số nợ của nhà họ Đường.
Một tháng sau, nhà họ Đường nhất định sẽ hoàn trả đầy đủ.” Lâm Dương nói.
Giọng nói của anh vô cùng ổn trọng, vẻ mặt lãnh đạm, nắm bắt rất vừa phải, không có chút khẩn trương nào.
Đường Hồi Tuyết đứng bên cạnh tim đập loạn xạ, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Cậu Lâm này, Công ty quốc tế Quang Trúc là một xí nghiệp lớn xuyên quốc gia với khối tài sản lên tới hàng trăm triệu tệ, trong đó đều là những cổ đông có giá trị con người vô cùng đỉnh cao.
Thực ra bọn tôi cũng rất hy vọng có thể hợp tác cùng với Công ty quốc tế Quang Trúc, có thể gặp được thanh niên trẻ tuổi đẹp trai như cậu Lâm đây thực sự là rất vinh hạnh.
Nhưng mà… chuyện nào phải ra chuyện đấy.
Đây là chuyện giữa bọn tôi và người nhà họ Đường, nếu như cậu Lâm muốn can thiệp, vậy thì e rằng chuyện này sẽ không dễ gì giải quyết được nhỉ?” Hai mắt Hầu Nam hơi híp lại, thấp giọng nói.
“Không sai, hơn nữa, cậu Lâm này, cậu là cổ đông lớn của Công ty quốc tế Quang Trúc, chỉ cần phẩy tay một cái là có thể trả hết số nợ mấy ngàn vạn thay cho nhà họ Đường rồi, cần gì phải đợi một tháng sau mới trả cho chúng tôi cơ chứ? Hay là cậu thay họ trả tiền trước cho bọn tôi, một tháng sau hàng hóa của nhà họ Đường xuất kho thì họ sẽ trả cho cậu, như vậy chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Vẹn cả đôi đường ấy nhỉ?” Đinh Thu cũng lên tiếng.
Cả nhà qua nguồn mới truyen1.one đọc nhé! Vì trang này đang bị chặn tại vài nhà mạng nên mình không lên bên này nhé!
Câu hỏi này đã đi đến vấn đề quan trọng.
Nhưng Đường Hồi Tuyết đã chuẩn bị sẵn câu trả lời rồi.
“Gần đây bạn trai cháu đang thực hiện một dự án lớn, hầu hết tiền đã được đầu tư vào dự án đó rồi, thực sự bây giờ không thể nào lấy ra nhiều tiền mặt như vậy được, nếu không thì đã trả hết số tiền còn nợ cho hai chú từ lâu rồi.
Hôm nay cháu muốn nói rõ ràng với hai chú, hy vọng hai chú có thể cho nhà cháu thêm một cơ hội nữa …” Đường Hồi Tuyết tươi cười giải thích.
Nghe Đường Hồi Tuyết nói như vậy, Hầu Nam và Đinh Thu quay sang nhìn nhau, sau đó chúi đầu lại gần như thẻ đang thương lượng điều gì đó.
Một lúc sau, Hầu Nam bắt đầu mở miệng.
“Nếu như cậu trai này thực sự là cậu Lâm Thích Tổ thì cho dù có như thế nào bọn tôi cũng phải nề mặt cậu ấy, dù sao thì cũng đều là người làm ăn với nhau, nhiều thêm một người bạn thì cũng nhiều thêm một con đường.”
“Cảm ơn ông.” Lâm Dương gật đầu.
Người nhà họ Đường cũng lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Chỉ là chúng tôi chưa từng gặp cậu Lâm Thích Tổ bao giờ, vì vậy không thể xác định được người ngồi trước mặt chúng tôi đây rốt cuộc có thực sự là cậu Lâm Thích Tổ hay không!” Đinh Thu đột nhiên nói.
Đỉnh Thu vừa dứt lời, trong lòng những người họ Đường lập tức dậy sóng.
“Ý của các ông là gì?” Lâm Dương giả bộ tức giận.
Đây cũng là những gì Đường Hồi Tuyết đã dự đoán được.
“Xin cậu Lâm đừng tức giận, chúng tôi không có ý gì khác, bởi vì dù sao thì không ai trong chúng tôi từng gặp cậu cả nên có những lo lắng như vậy là chuyện rất bình thường.”
Hầu Nam vội vàng giải thích.
“Vậy thì các ông muốn thế nào?” Lâm Dương hừ lạnh một tiếng.
“Như này đi, xin cậu Lâm đợi một lát, tôi sẽ mời một người bạn qua đây.
Người bạn đó của tôi đã từng gặp Lâm Thích Tổ!” Hầu Nam cười nói.
Ông ta vừa nói xong, tât cả những người nhà họ Đường đều sững sờ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Hồi Tuyết lập tức tái nhợt đến cực điểm, đôi mắt như làn nước mùa thu cũng không ngừng run lên, sững sờ nhìn chằm chằm Hầu Nam.
Đường Tông Hào, Đường Tùng và những người khác cũng cực kỳ hoảng sợ.