Đường Hồi Tuyết yếu ớt ngồi trên ghế, khuôn mặt xinh đẹp ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Đường Tiểu Thạch, Đường Hiểu Hồng và những người khác lại âm thầm cười lạnh.
“Nhìn đi, tôi đã nói rồi, vẫn phải dựa vào Hàn thiếu gia thôi!”
“Cái loại vô dụng này thì có tác dụng gì? Chỉ có Hàn thiếu gia mới có thể cứu được nhà họ Đường chúng ta! Dựa vào một tên vô dụng còn đang phải ở rể ư? Nếu như chuyện này mà truyền ra ngoài thì chẳng phải sẽ khiến cho người ta cười rụng răng à?”
Vài người bắt đầu nhỏ giọng thì thầm.
Hầu Nam gọi một cú điện thoại cho ai đó rồi bình tĩnh nói: “Cậu Lâm, bạn của tôi chắc là 5 phút nữa sẽ có mặt ở đây, vui lòng đợi một lát nhé.
”
“Cô Đường, có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt của cô lại xấu thế?” Đinh Thu liếc mắt nhìn, khóe miệng khẽ nhéch lên hỏi Đường Hồi Tuyết đang cúi thấp đầu không nói lời nào.
Thấy vẻ mặt của máy người nhà họ Đường không được thích hợp cho lắm nên Hầu Nam và Đinh Thu mới nghi ngờ về thân phận của cái người tự xưng là Lâm Thích Tổ này.
Mặc dù kỹ năng diễn xuất của Lâm Dương rất tốt, nhưng mà tất cả những điều này… thực sự quá kỳ lạ.
Lâm Thích Tổ đang ở nước ngoài sao lại có thể xuất hiện ở đây được? Lại còn vừa hay là bạn trai của Đường Hồi Tuyết nữa chứ?
Có rất nhiều chỗ không hợp lý!
“Ông chủ Hầu, nói như vậy là ông không tin tôi đúng không?” Lâm Dương không hề hoảng sợ, chỉ trầm mặt xuống rồi lạnh lùng quát khẽ.
“Thứ rác rưởi này giả vờ mà cũng ra dáng phết nhỉ.
”
Đường Tiểu Thạch cười thầm nói với Đường Hiểu Hồng.
“Không không không, cậu Lâm này, mong cậu đừng tức giận, tôi tuyệt đối không hề có ý gì khác, nhưng những người làm ăn như chúng tôi trước giờ vẫn luôn vô cùng thận trọng, tôi làm vậy chỉ để giúp mình yên tâm hơn mà thôi!” Hầu Nam bày ra dáng vẻ hết sức lo sợ, nhưng đây cũng chỉ là mặt ngoài.
Thực ra thì ông ta cũng đã bắt đầu nghi ngờ.
*Nếu như ông chủ Hầu đã không tin thì chúng ta còn ở lại đây cũng chẳng có ý nghĩa gì… Thích Tổ, chúng ta đi thôi!” Đường Hồi Tuyết nói xong lập tức đứng dậy muốn kéo Lâm Dương rời đi.
Nhưng khi cô chuẩn bị rời đi thì người của Đinh Thu bỗng ngăn cô lại.
“Cô Đường, đừng vội rời đi, bạn của giám đốc Hầu đã sắp tới đây rồi.
Đợi bạn của ông chủ Hầu đến thì hai người muốn đi cũng chưa muộn.
” Đỉnh Thu thản nhiên nói.
Sự vội vã muốn rời đi của Đường Hồi Tuyết càng khiến cho Đỉnh Thu tin vào suy nghĩ của mình.
Hầu Nam cũng nheo mắt nhìn Đường Hồi Tuyết rồi nói: *Cô Đường, cô đi vội như vậy để làm gì chứ? Món ăn vẫn còn chưa lên đủ mà, hôm nay chẳng phải nhà họ Đường các cô muốn mời chúng tôi ăn tối sao? Khách còn chưa được ăn miếng nào mà chủ nhân đã muốn rời đi trước, đây lẽ nào chính là đạo đãi khách của nhà họ Đường sao?”
Khuôn mặt tươi cười của Đường Hồi Tuyết lập tức cứng đờ.
“Không giấu được nữa rồi.
”
Đường Tùng thầm nghiến răng nhìn về phía anh trai mình.
Đường Tông Hào cũng hít sâu một hơi, biết rằng vở kịch không thể tiếp tục diễn được nữa bèn ra vẻ tức giận hét lên: “Đường Hồi Tuyết, thành thật giải thích đi, người này rốt cuộc có phải là cậu Lâm Thích Tổ thật không?”
“Bác cả à, cháu …” Đường Hồi Tuyết kinh hãi.
“Chờ đã, bác cả, người này hình như cháu đã từng gặp qua ở đâu rồi.
” Đường Tiểu Thạch bên cạnh đột nhiên đứng dậy, giả vờ kinh ngạc nói.
“Đã từng gặp sao? Gặp ở đâu vậy?” Đường Tông Hào vội hỏi.
“Là ở Giang Thành! Người này… trông rất giống cái người tên Lâm Dương đang ở rể ở nhà họ Tô!” Đường Tiểu Thạch nói với vẻ mặt vô cùng khoa trương.
“Cái gì? Ở rễ sao?” Đường Tông Hào tức giận nhìn chằm chằm vào Đường Hồi Tuyết rồi hét lớn: “Đường Hồi Tuyết, những gì Tiểu Thạch nói là thật sao? Người đàn ông này tên là Lâm Dương ư?”
Đường Hồi Tuyết há miệng thở dốc, không nói nên lời.
“Đúng là một đứa bất hiếu, vậy mà lại dám lừa dối mọi người… Sao lại như vậy được chứ, thực sự quá lố lăng rồi!” Đường Tùng cũng giả vờ tức giận, vung tay lên tát thẳng vào mặt Đường Hồi Tuyết.
Bốp!
Trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của Đường Hồi Tuyết lại một lần nữa xuất hiện dấu tay đỏ chót.
“Cha …” Đường Hồi Tuyết ấm ức đến cực điểm, hai con ngươi đong đầy nước mắt.
Sắc mặt Lâm Dương lập tức tôi sâm.