Những người nhà họ Đường này thực sự rất vô tình, thấy chiều gió không ổn liền vội vàng đẩy hết trách nhiệm lên người Đường Hồi Tuyết.
Mà không hề biết rằng Đường Hồi Tuyết làm như vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho nhà họ Đường.
Hầu Nam liên tục cười lạnh, lẳng lặng nhìn nhà họ Đường kẻ xướng người họa.
Định Thu không nhẫn nại được nữa, sắc mặt trầm xuống quay sang chất vấn Đường Tông Hào: “Đường Tông Hào, các ông có ý gì vậy?”
*Ông chủ Đinh, ông chủ Hầu, tôi thực sự xin lỗi, chuyện này chúng tôi cũng không hề biết gì cả.
Con nhóc Hồi Tuyết này đột nhiên dẫn bạn trai về rồi nói rằng cậu ta là Lâm Thích Tổ.
Vấn đề là chúng tôi cũng chưa từng gặp Lâm Thích Tổ bao giờ nên mới tin tưởng cậu ta.
Chúng tôi thực sự xin lỗi vì đã gây ra chuyện nực cười như vậy.
Các anh yên tâm, chúng tôi nhất định trừng phạt con bé, thật sự rất xin lỗi …” Đường Tông Hào vội vàng cúi đầu nhận lỗi.
Đường Tùng cùng những người khác cũng liên tục xin lỗi.
“Hừ, chỉ xin lỗi suông như vậy thôi sao?” Hầu Nam híp mắt cười nói.
Người nhà họ Đường lập tức sững sờ.
*Ông chủ Hầu, ý của anh là…”
*Con nhóc Đường Hồi Tuyết này thì tôi sẽ không nói gì nữa, cho nhà họ Đường các ông một chút mặt mũi vậy, các ông tự mình quyết định hình phạt đi.
Nhưng còn tên nhóc thối không biết trời cao đất dày này… lẽ nào cứ để cậu ta thản nhiên rời khỏi đây sao? Nếu như vậy thì mặt mũi của tôi và ông chủ Đinh biết vứt ở chỗ nào?” Để Hầu Nam cười lạnh nói tiếp.
Đám người nghe xong lập tức hiểu ý của ông ta.
“Thằng nhóc thối, còn không mau quỳ xuống dập đầu xin lỗi ông chủ Hầu và ông chủ Đinh đi?” Đường Tiểu Thạch là người đầu tiên đứng ra chỉ vào Lâm Dương mà quát.
*Xin lỗi sao?” Lâm Dương nhíu mày.
“Mọi người đang làm cái gì vậy? Chuyện này không liên quan gì đến anh ấy! Có trách nhiệm gì thì hãy để một mình tôi chịu trách nhiệm!” Đường Hồi Tuyết lập tức hét lên.
“Con nhóc chết tiệt! Còn dám cãi lại à? Cút sang một bên đi! Lát nữa về nhà để xem tao dạy dỗ mày như thế nào!”
Đường Tùng tức giận hét lên.
“Con mặc kệ! Cho dù hôm nay con chết ở chỗ này thì mọi người cũng đừng hòng đụng vào một sợi lông của anh ấy”
Đường Hồi Tuyết cắn chặt răng, cũng lười nói thêm gì với đám người này, vội vàng túm lấy cánh tay Lâm Dương muốn dẫn anh đi.
“Lâm Dương, yên tâm đi.
Nếu tôi đã dẫn anh tới đây thì chắc chắn sẽ để anh bình an vô sự rời khỏi chỗ này.
Tôi thực sự rất xin lỗi! Anh cứ về trước đi, lát nữa tôi sẽ gửi một phong bao lì xì cho anh.” Đường Hồi Tuyết lo lắng nói thâm.
“Không cần phải vội trở về, yên tâm đi, chuyện này cứ để tôi lo, tôi sẽ giải quyết.” Lâm Dương không hề hoảng sợ, ngược lại còn an ủi Đường Hồi Tuyết.
“Lâm Dương?” Đường Hồi Tuyết sửng sốt.
Tại sao một người đàn ông luôn bám váy phụ nữ lại có thể nói ra những lời như vậy?
Cô rất muốn hỏi cho rõ nhưng lại sợ tổn thương đến lòng tự trọng của Lâm Dương, vì vậy chỉ đành kìm nén lại.
“Đừng cố chấp nữa, anh hoàn toàn không biết được thủ đoạn của đám người này đáng sợ như.
thế nào đâu, mau đi theo tôi ngay!”
Nói xong, Đường Hồi Tuyết bất chấp tất cả kéo Lâm Dương đi về phía phòng bao.
Nhưng Hầu Nam, Đinh Thu và những người khác đâu phải là người chết, sao có thể để Đường Hồi Tuyết đi như vậy được?
Đám người lập tức ngăn Đường Hồi Tuyết và Lâm Dương lại.
“Con nhóc thối tha, dám đùa giỡn với bọn ông à? Còn muốn đi sao? Hôm nay đừng nói là thằng nhóc này, néu nhà họ Đường các người không cho ông đây một lời giải thích hợp lý thì ai cũng đừng hòng rời khỏi đây!” Định Thu lạnh lùng quát lớn.
“Ông chủ Đinh …” Đường Tông Hào nóng nảy nói.
“Đường Tông Hào, tôi cho ông 10 phút, trong vòng 10 phút lập tức trả tiền lại cho tôi, nếu không thì mỗi người nhà họ Đường phải để lại một bàn tay ở chỗ này!” Ánh mắt Đinh Thu lộ ra sự dữ tợn và hung ác.
Sắc mặt của tất cả người nhà họ Đường lập tức trở nên kinh hãi.
Đường Tiểu Thạch và Đường Hiểu Hồng đều không thể ngồi yên.
“Đường Hồi Tuyết, đều là do mày làm hại!”
“Nếu như sớm nghe lời chúng ta thì làm sao có chuyện như vậy được?”
“Tôi không muốn bị chặt tay, tôi không muốn bị chặt tay đâu!”