Đây chính là mị lực của anh ta!
Vô số con cháu nhà họ Đường đều hai mắt phát sáng nhìn chằm chằm Hàn Thiên, vừa sùng bái vừa hâm mộ.
“Tiểu Tuyết, còn không mau rót rượu cho Hàn thiếu gia đi!”
Trương Yêu Ngọc – mẹ của Đường Hồi Tuyết ra lệnh cho cô.
Đường Hồi Tuyết siết chặt đôi tay nhỏ bé, trên mặt tràn đầy vẻ thống khổ cùng đau đón, vô cùng do dự.
Nhưng đúng lúc này, Hầu Nam ngồi bên kia dường như nghĩ ra điều gì đó, ông ta nhìn về phía Lâm Dương rồi cười nói: “Hàn thiếu gia, chuyện của nhà họ Đường tôi nễ mặt cậu nên sẽ không so đo nữa, nhưng còn tên nhóc này thì không thể bỏ qua dễ dàng như vậy được.
”
“Anh ta là ai vậy?” Hàn thiếu gia liếc mắt nhìn Lâm Dương.
“Là người mà cô Đường tìm tới để lừa tôi cùng với ông chủ Đỉnh.
”
*Ò? Tiểu Tuyết, chuyện này là sao?” Hàn thiếu gia mỉm cười hỏi Đường Hồi Tuyết.
“Hàn Thiên, tôi biết anh có ý gì, nhưng tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đồng ý đâu! Anh hãy từ bỏ đi!” Đường Hồi Tuyết cắn chặt răng.
“Chuyện này có lẽ anh không thể nghe lời em được.
” Hàn thiếu gia lắc đầu cười nói.
“Nếu như cô Đường đã không nễể mặt Hàn thiếu gia như vậy thì cũng đừng trách chúng tôi! Này, thằng nhóc kia!
Mau bò qua đây liếm đề giày cho ông mau!” Đinh Thu ngồi ở bên kia giơ một chân lên để đế giày chĩa thẳng vào mặt Lâm Dương, mặt không chút biểu cảm nào.
“Ông chủ Đinh, ông muốn làm gì?” Đường Hồi Tuyết kinh hãi.
“Cô Đường, chuyện này không liên quan gì đến cô, cô không quản nổi đâu! Này thằng nhóc! Nếu như mày không ngoan ngoãn làm theo thì ông đây sẽ kêu người đánh gãy chân mày, không bò qua đây thì sẽ đánh gãy tay mày, còn nếu không liếm đề giày cho ông thì ông đây sẽ cắt đứt đầu lưỡi mày, mày có tin không?” Đinh Thu vừa híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Dương vừa nói.
Mặc dù Đinh Thu cũng là người làn ăn nhưng lại không hè giống với kiểu làm ăn của Hầu Nam.
Ông ta vô cùng độc ác!
Đường Hồi Tuyết sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
Lâm Dương híp mắt nhìn lại, sâu trong con ngươi lóe lên một tia lạnh lùng.
“Không được!” Đường Hồi Tuyết hét lên.
“Nếu như cô không muốn tôi làm như vậy thì cũng được thôi, chỉ cần cô đồng ý ở cùng với Hàn thiếu gia một đêm là được.
” Định Thu nhàn nhạt nói.
Hàn Thiên liếc mắt nhìn Đinh Thu với vẻ sâu xa, nhưng lại không nói lời nào.
Đường Hồi Tuyết ngồi phịch xuống ghế, cả người không còn chút sức lực, tay chân lạnh ngắt, môi tái nhọt, tuyệt vọng đến cực điểm…
Ở cùng với Hàn thiếu gia một đêm sao?
Thực ra Đường Hồi Tuyết biết rõ ý đồ của Hàn Thiên.
Từ đầu đến cuối anh ta không hề có ý định cưới cô về làm vợ, anh ta chỉ là chơi đùa một chút mà thôi.
Là thiếu gia danh giá trong làng giải trí, số phụ nữ lên giường với Hàn Thiên mỗi đêm không đêm nào trùng với đêm nào.
Loại thiếu gia ăn chơi trác táng lại còn lăng nhăng như vậy chính là loại người mà Đường Hồi Tuyết chán ghét nhát, sao có thể đồng ý với anh ta được?
Nhưng bây giờ, cô không còn lựa chọn nào khác.
Cho dù không vì nhà họ Đường thì cũng phải vì Lâm Dương, anh đã giúp cô rất nhiều, là cô đã liên lụy tới anh, vì vậy cô bắt buộc phải đồng ý.
Đường Hồi Tuyết nắm chặt tay, ngón tay ghim sâu vào lòng bàn tay vô cùng đau đớn, áp lực cực lớn đã khiến cô không thể kiên trì được nữa, cô mở miệng, chuẩn bị đồng ý…
Nhưng đúng lúc này, Lâm Dương đột nhiên lên tiếng.
“Tiểu Tuyết sẽ không đi cùng với người tên Hàn Thiên này.
Còn về chuyện muốn tôi quỳ xuống đất và bò qua thì câu trả lời là không thể nào! Các người hãy từ bỏ ý định áy đi!”
Lời này vừa mới thốt ra, tất cả mọi người đều vô cùng sửng sót rồi đồng loạt nhìn về phía phát ra âm thanh, hóa ra người nói chính là Lâm Dương!
“Cái thứ rác rưởi này đang nói cái quái gì ở đây vậy? Mau quỳ xuống cho ông!” Đường Tiểu Thạch cực kỳ tức giận, lập tức đứng dậy lao tới, vung tay muốn đánh vào đầu Lâm Dương.