Lâm Dương cũng không cảm thấy phiền toái gì, chỉ bình tĩnh hỏi một câu: “Như vậy có nghĩa là anh nhất định phải làm khó Tiểu Tuyết đúng không?”
“Lâm Thích Tổ, đừng có mà rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt! Niệm tình cậu và Dương Hoa có chút quan hệ nên tôi sẽ cho cậu chút mặt mũi, để cậu còn thể diện mà đàng hoàng bước ra khỏi nhà hàng này.
Nếu cậu vẫn còn ở đây lằng nhà lằng nhằng với tôi thì đừng trách tôi trở mặt không nhận người!” Hàn Thiên tỏ vẻ không kiên nhẫn, vẻ mặt vô cùng lạnh lùng.
“Vậy sao? Vậy tôi ngược lại muốn xem xem thủ đoạn của anh là như thế nào.
” Lâm Dương cũng bắt đầu tức giận, ánh mắt ngưng tụ, sâu trong con ngươi lóe lên một tia lạnh lùng.
Nhưng giây tiếp theo, một bóng người đột nhiên lao tới.
“Không cần!”
Câu nói này gần như là hét lên.
Tất cả mọi người đều sững sờ nhìn về phía trước, hóa ra là Đường Hồi Tuyết.
Cô ấy đứng chắn trước mặt Lâm Dương, nước mắt lưng tròng nhìn về phía Hàn Thiên, run giọng nói: “Hàn thiếu gia, anh đủ rồi đó!”
“Tiểu Tuyết!” Hàn Thiên nheo mắt quát lên.
Nhưng Đường Hồi Tuyết lại đột nhiên quay người, đau khổ nhìn Lâm Dương nói: “Lâm Dương, anh không thể nghe lời tôi mà rời khỏi đây sao? Không phải tôi đã nói những chuyện ở đây không liên quan gì đến anh rồi à, sao anh vẫn ở lại đây làm gì vậy?”
“Tiểu Tuyết, Tiểu Nhan đã dặn dò anh giúp em giải quyết vấn đề ở đây …”
“Chuyện này đã không còn quan hệ gì với anh nữa rồi!!”
“Anh có năng lực giải quyết mà …”
“Tôi không muốn nghe! Bây giờ tôi chỉ cầu xin anh mau cút đi! Mau cút khỏi đây đi có được không hả? Anh chỉ là một tên con rễ vô dụng! Là một tên rác rưởi chỉ biết ăn bám vợi Anh dựa vào cái gì mà giúp tôi giải quyết chứ?”
Đường Hồi Tuyết cuồng loạn hét lên, sau đó cầm lấy con dao trên bàn trực tiếp đặt ở trên ngực Lâm Dương, điên cuồng gảo thét: “Nếu anh còn không mau cút thì có tin tôi sẽ dùng một dao đâm chết anh không? Đồ rác rưởi! Mau cút đi!”
Nhìn đôi mắt đỏ hoe và đẫm lệ của Đường Hồi Tuyết, còn có bàn tay cầm dao hơi run rẩy kia, Lâm Dương mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Cô ấy đã từ bỏ rồi!
Cô ấy không muốn liên lụy đến mình…
Lâm Dương hít sâu một hơi nói: “Được rồi, Tiểu Tuyết, nếu em đã nói như vậy thì anh sẽ tạm thời rời đi.
”
“Vậy thì quá tốt, anh mau cút đi cho tôi, cút ngay bây giờ!”
Đường Hồi Tuyết gào lên.
Lâm Dương không nói lời nào, xoay người đi về phía cửa lớn của phòng bao.
“Giám đốc Lâm!”
Giám đốc Chu cũng vội vàng đuỏi theo.
Nhìn thấy Lâm Dương rời đi, Đường Hồi Tuyết mới yếu ớt bỏ dao xuống, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cô lau nước mắt đọng trên khóe mắt rồi quay người lại.
Nhưng chỉ một giây sau, một cái tát bất ngờ vung vào mặt cô.
Cùng lúc đó, một cái tay khác còn thô bạo túm tóc cô, kéo cô ngửa đầu ra sau.
“AIP Đường Hồi Tuyết hét lên trong đau đớn, sau đó mới phát hiện ra người vừa đánh vừa kéo mình hóa ra là Hàn Thiên.
Giờ phút này, trên mặt anh ta tràn đầy tức giận và đồ kị.
Toàn bộ người nhà họ Đường đều sững sờ.
Sau đó bọn họ nghe thấy Hàn Thiên lạnh lùng trừng mắt nhìn Đường Hồi Tuyết, nói: “Đừng tưởng rằng ông đây không nhìn ra, mày cố ý ép thằng chó kia rời đi đúng không?”
Hàn Thiên nói xong lại tay đấm chân đá.
“Hàn thiếu gia, Hàn thiếu gia, đừng đánh nữa, mong ngài bớt giận!” Trương Yêu Ngọc vội vàng tiền lên ngăn cản.