Lâm Dương phắt tay, không muốn giải thích nhiều, xoay.
người ra câu lạc bộ.
“Tổng giám đốc Lâm, tôi tiễn anh!”
Cung Hỉ Vân vội chạy ra ngoài.
Lâm Dương vốn muốn từ chối, nhưng nghĩ mình hình như không có xe nên đã đồng ý.
Cung Hỉ Vân ngồi ở vị trí lái xa, khởi động xa…
Lâm Dương kéo cửa xe ra, chuẩn bị lên xe.
Chính vào lúc này…
Aml Một chiếc xe hơi đột nhiên không hề báo trước chạy tới chỗ Lâm Dương.
Lâm Dương nghiêng đâu.
“Tổng giám đốc Lâm cần thận!” Cung Hï Vân ngồi ở ghế lái phát ra tiếng gào thét thê lương.
Anh không bị thương.
Ngay khoảng khắc ngàn cân treo sợi tóc, anh ta đã trốn qua một bên.
Một cảnh tượng mạo.
hiểm vô cùng.
Nếu lệch một xíu nữa, chỉ sợ Lâm Dương sẽ bị đụng trúng.
Nhưng mà anh trong nguy hiểm bộc phát sự thông minh tránh thoát nguy hiểm, còn Cung Hỉ Vân thì không được may mắn như vậy.
Vẻ mặt Lâm Dương lạnh lùng, lập tức chạy qua kéo cửa Xe ra.
Lại thấy Cung Hi Vân đầu bị chảy máu, đã hôn mê ở ghế lái!
“Chị Vân!”
“Chị Vân! Chị có sao không?”
“Không xong, mau gọi xe cứu thương, chị Vân bị thương!”
Tất cả mọi người hắp tấp chạy tới, sắc mặt kinh hãi.
Chỉ chốc lát sau, xe cứu thương chạy tới đây, đưa Cung Hỉ Vân đên bệnh viện.
Cảnh sát cũng không chê tài xê lái xe gây chuyện trước.
Một tên say rượu lái xe!
Cảnh sát không nói hai lời, trực tiếp mang đi.
Chỉ đơn giản là uống rượu thôi à? Hơn nữa còn uống thành cái dạng này?
Sao có thể?
Lâm Dương cảm giác có chút vi diệu, dù sao thì thân phận của Cung Hỉ Vân đặc thù, khó tránh khỏi sẽ bị người khác theo dõi, nhưng tài xế kia đã bị mang đi, anh khẳng định không tiếp xúc được.
Rơi vào đường cùng, Lâm Dương chỉ có thể gọi điện thoại cho Từ Thiên.
Nửa tiếng sau, Từ Thiên mệt mỏi chạy tới đây.
.