Trên đường quốc lộ.
Mấy chiếc xe hơi sang trọng đã đi rất nhanh về phía tỉnh Quảng Liễu.
Ở ghế sau của chiếc xe, Trương Bảo Húc đang cầm ly rượu đỏ nhìn khung cảnh buồn tẻ ngoài cửa sổ, như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Cậu chủ, Mã Hải của tập đoàn Dương Hoa đang gọi tới.”
Người ngồi trên ghế phụ đưa đến một chiếc điện thoại.
“Hả? Mã Hải?”
Khóe miệng Trương Bảo Húc nhéch lên nhận cuộc gọi.
“A Húc, có chuyện gì vậy?”
“Hì hì, không có chuyện gì, có lẽ là Tô Nhan chạy đến tập đoàn Dương Hoa tìm tình nhân của nó mách lẻo đây mà.” Trương Bảo Húc lắc ly rượu cười nói.
“Hừ, con chó cái đó mách lẻo thì đã sao? Nghĩ là nhà họ Trương chúng ta sẽ sợ à? Một đứa ranh con mới nổi mà còn muốn chơi với nhà họ Trương của chúng ta? Tìm chết! Bọn họ không biết lai lịch của nhà họ Trương chúng ta chứ gì!” La Phượng khinh thường nói.
“Trước cứ nghe Mã Hải nói gì trước đã.”
Trương Bảo Húc nheo mắt và kết nối điện thoại.
“Cậu Trương.”
“Cái việc gì đó?” Trương Bảo Húc cười hỏi.
“Lâm tổng của chúng tôi có lời mời.” Mã Hải nói.
“À? Lúc nãy tôi chạy đến Dương Hoa gặp Lâm tổng của các ông nhưng lại không gặp được, ngay cả Mã tổng cũng không gặp được.
Bây giờ tôi đi rồi, ông lại muốn mời tôi quay lại sao?
Các người làm thế mà không thấy ngại à?” Trương Bảo Húc nhắn mạnh với thái độ khó chịu.
“Trương Bảo Húc, cậu nói vậy là có ý gì?” Mã Hải cau mày.
“Ma Hải, ông đừng có mà giả vờ giả vịt! Ông nghĩ tôi không biết mục đích của cuộc điện thoại này là gì sao? Chắc là Tô Nhan đã chạy tới trước mặt Lâm tổng để mách lẻo chuyện gì đúng không? Thế nào? Các người tức giận sao? Lâm tổng là định làm gì tôi sao? Cho dù như thế nào, Trương Bảo Húc tôi cũng không quan tâm!”
“Trương Bảo Húc, có lẽ cậu không biết rõ tính tình của Lâm tổng rồi.
Tôi nghĩ cậu nên quay lại nói rõ sự tình trước mặt Lâm tổng.
Cậu và cô Tô Nhan dù sao cũng là người nhà, đánh chó cũng phải nễ chủ mà, Lâm tổng sẽ không làm gì cậu đâu!” Ma Hải trầm giọng nói.
Trương Bảo Tiếu sững sò, rồi lại cười lớn: “Mã tổng, tôi nghĩ mình ông đã có hiểu lầm gì với nhà họ Trương chúng tôi rồi, chúng ta không phải là một gia tộc hạng chín như nhà họ Tô!
Một tập đoàn Dương Hoa chỉ là chuyện vặt, tôi không thèm để ý.
Nhà họ Trương chúng tôi càng không để vào mắt, tôi khuyên anh nên điều tra lai lịch và gia thế của người khác trước khi nói : chuyện, đừng mang mình ra làm trò cười, điều đó thật xấu hỗ!
Ngoài ra, nhà họ Trương của chúng tôi không có họ hàng gì với nhà họ Tô cả! Đừng có với cao! Các người không xứng đáng! “
“Đúng vậy! Một đám người quê mùa, ngay cả nhà họ Trương của tôi cũng chưa từng nghe qua, Dương Hoa rách nát của các người, ngày mai tôi sẽ cho các người phá sản!” La Phượng ở bên cạnh cũng xen vào.
Mã Hải rất tức giận.
“Trương Bảo Húc, chúng ta không thể đàm luận nữa đúng không?”
“Có chứ, đương nhiên là có thể bàn bạc rồi! Chỉ cần Lâm tổng của các ông gặp mặt tôi, sau đó rót trà xin lỗi, có lẽ tôi có thể cân nhắc nói chuyện với anh ta.” Trương Bảo Húc vừa uống rượu vừa nói.
“Bưng trà rót nước là không thể nào.”
“Thật là đáng tiếc.”
“Nhưng Lâm tổng sẽ đích thân đến gặp cậu.” Mã Hải trầm giọng nói.
“Hửm? ông nói thế là sao?”
Trương Bảo Húc hơi sửng sốt.
Đúng lúc này, chiếc xe đang chạy rất nhanh đột ngột phanh lại.
Trương Bảo Húc mắt cảnh giác, rượu trong ly đổ hết, vội vàng dùng tay vịn vào ghé để ổn định, khi hoàn hồn lại thì điện thoại đã bị cúp máy rồi.
“Có chuyện gì thế?” La Phượng hét lên.
“Cậu chủ, bà chủ, có một chiếc xe đã chặn trước đầu xe của chúng ta.” Người lái xe nói.
“Cái gì?” La Phượng sững sờ.
“Nhất định là đám người Mã Hải.” Trương Bảo Húc rũ mắt, trầm giọng nói: “Chúng ta còn chưa rời khỏi Giang Nam.
Đây không phải lãnh địa của chúng ta.
Nếu thật sự động thủ chúng ta cũng bắt lợi, nhanh quay đầu đi!”
“Vâng.” Người lái xe vội vàng xoay tay lái.
Tuy nhiên, khi xe chuẩn bị quay đầu thì bị một số chiếc xe khác lao tới, chắn ngang đường phía sau.
Đoàn xe của nhà họ Trương trực tiếp bị kẹp vào giữa.
Trương Bảo Húc sững sờ.
“Ah, làm sao…phải làm sao bây giờ?” La Phượng hoảng sợ.
Đừng nhìn bà ta bình thường rất dữ dằn, nhưng nếu bà ta thực sự gặp phải chuyện gì thì bà ta vẫn sẽ rất sợ hãi.
“Mẹ đừng sợ, chúng ta là người nhà họ Trương, nếu những người này không phải là kẻ ngốc, bọn họ sẽ không động vào chúng ta, trừ phi tập đoàn Dương Hoa muốn trở thành kẻ thù của nhà họ Trương chúng ta!” Trương Bảo Húc cười nhạt, mở cửa bước ra ngoài.
Thanh lịch và bình tĩnh.
Tắt cả các xe bên kia cũng đồng loạt mở cửa ra.
Mã Hải và Từ Thiên đều xuống xe, ngoài ra còn có hàng chục tên đàn em của Từ Thiên nữa.
“Được lắm! Quả là phô trương thanh thế!” Trương Bảo Húc cười nhạt liếc nhìn tất cả người này.
Mã Hải và Từ Thiên đều không nói gì.
Nhưng anh ta lại thấy một thanh niên từ trên xe bước xuống.
“Lâm Dương?”
Trương Bảo Húc sững sờ.
“Tại sao tên vô dụng này lại xuất hiện ở đây?” La Phượng cũng sửng sốt.
Đột nhiên Trương Bảo Húc như nhận ra điều gì đó, sắc mặt đột nhiên thay đổi, vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Dương, “Cậu …
cậu là Lâm tổng của tập đoàn Dương Hoa?”
“Đúng vậy.”
Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Không thể nào?”
Trương Bảo Húc cảm thây não mình nhở nở bung ra.
Thông tin này thực sự là quá sốc, nếu là bình thường chắc anh ta sẽ không bao giờ tin.
Nhưng giờ phút này Từ Thiên và Ma Hải đang đứng sau lưng Lâm Dương, anh ta không tin cũng không được …
Trương Bảo Húc hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để trái tim đang bị sốc của mình trở về bình thường, đồng thời cũng có chút mừng rỡ.
Lâm Dương là Lâm tổng? Điều này đối với nhà họ Trương là một tin rất vuil Như vậy, chẳng phải nhà họ Trương có thể dễ dàng mở thị trường ở tỉnh Giang Nam sao?
“Hóa ra là thế… Không ngờ em rễ, cậu lại là Lâm tổng.
Lúc nãy không nói sớm, nói sớm thì giữa chúng ta cũng đâu có nhiều hiểu lầm như vậy đâu, hahaha…”
Trương Bảo Húc cười to một tiếng, đi tới ôm Lâm Dương.
Nhưng khi anh ta đến gần …
Bốp!
Một cái tát rất mạnh làm mặt Trương Bảo Húc sưng lên.
Trương Bảo Húc ngay lập tức bị đánh ngã xuống đắt, bói rồi.
“Cậu chủ!”
“Thằng khốn, mày dám đánh tao?”
Trương Bảo Húc ổn định tinh thần lại đã rất tức giận.
Tắt cả đám vệ sĩ của nhà họ Trương cũng chạy tới.
Nhưng vào lúc này, Từ Thiên vẫy tay ra sau.
Rầm rằm…
Từ bốn phía, những tên đàn em đều rút một khẩu súng đen từ thắt lưng của họ ra và chĩa về phía người nhà họ Trương.
Tất cả vệ sĩ của nhà họ Trương không dám động đậy.
Ngay cả Trương Bảo Húc cũng dừng lại, trừng mắt không dám nhúc nhích.
Anh ta không thể ngờ được Từ Thiên lại điên cuồng mà mang theo nhiều người đến vậy.
“Lâm Dương, cậu làm gì đó? Tôi là anh họ của cậu đó! Chúng ta là một gia đình!” Trương Bảo Húc lo lắng nói.
“Một gia đình? Không phải nói nhà họ Trương không có thân thích gì với nhà họ Tô sao? Lâm Dương tôi cũng không có người thân nào họ Trương, nếu như các người đến đây nhận họ hàng thân thích, vậy thì thôi bỏ đi, bởi vì anh không xứng!”
Anh dùng chính câu của Trương Bảo Húc để trả lời lại cho anh ta.
“Cậu…” Trương Bảo Húc mặt tái nhợt.
Lúc này, Lâm Dương vung tay lên.
Người bên cạnh đưa cho anh một cây gậy sắt.
Trương Bảo Húc đồng tử co lại: “Cậu muốn làm gì vậy?”
Nhưng anh ta vừa dút lời, thanh sắt đã giáng thẳng vào mặt.
Bụp!
Trương Bảo Húc bị đập nằm bẹp xuống đắt.
Lâm Dương cũng không dừng lại, cầm thanh sắt vung điên cuồng vào thân thể Trương Bảo Húc, đặc biệt là tứ chỉ.
‘Á Những tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả một góc trời.
“Trương Bảo Húc…!”
La Phượng như muốn phát điên, hét lên muốn chạy đến.
Nhưng Lâm Dương chỉ liếc xéo bà ta một cái, La Phương đã sợ tới mức không dám nhúc nhích.
Sau đó Lâm Dương tiếp tục vung gậy.
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Bụp!
Gậy nào gậy náy đều rất mạnh.
Máu bắn tứ tung.
Tiếng hét của Trương Bảo Húc từ từ lắng xuống.
Lâm Dương lần này thật sự là nỗi điên rồi!
Nhiều người có mặt tại hiện trường nhắm mắt, sợ hãi khi chứng kiến cảnh tượng đẫm máu này.
Người tàn nhẫn như Từ Thiên cũng không khỏi liếc sang một bên.
Mã Hải phía sau do dự “Lâm tổng …”, cuối cùng hét lớn một tiếng.
“Yên tâm, tôi sẽ không giết anh ta, cùng lắm là đánh nát tay chân mà thôi.” Lâm Dương thở hồn hển, ném thanh sắt trong tay xuống đất.
Lúc này, Trương Bảo Húc đã nằm trên mặt đất như một vũng bùn, chân tay hoàn toàn gãy nát hết, cả người thở dốc yếu ớt mở to hai mắt, sông dở chêt dở.
“Đủ rồi đấy.”
Lâm Dương quay đầu, nhìn về phía La Phượng.
La Phượng lập tức gục xuống đất, điên cuồng run rầy.
“Đừng… đừng… đừng mà… đừng mà…”
“Đừng sợ, tôi thường không đánh phụ nữ, huống hồ bà còn là mợ của tôi mà, đúng không?” Lâm Dương bình tĩnh nói, sau đó xua tay: “Đưa mợ tôi trở về tỉnh Quảng Liễu!
“Vâng.”
Nói xong, hai người đàn ông đi tới, kéo La Phượng lên.
“Cậu định làm gì? Dừng lại! Dừng lại!”
La Phượng thảm thiết hét lớn.
Nhưng cũng vô ích.
Trong chốc lát, La Phượng đã bị trói gô lên mui xe và được đưa về tỉnh Quảng Liễu cùng với Trương Bảo Húc.
Đương nhiên, Lâm Dương cũng không lái đi như vậy cả hành trình, nếu không thì sợ là La Phượng sẽ chết dọc đường luôn rồi.
Khi lái đi được chừng năm mươi dặm, La Phượng ở phía trước xe sợ tới mức tiểu tiện cả ra xe, phía trước xe Bentley đã có mùi nước tiểu.
Sau khi người của Từ Thiên rời đi, người của nhà họ Trương mới vội vàng đỡ La Phượng và Trương Bảo Húc lên xe, đi nhanh đến bệnh viện gần nhát.
Cả đời này bọn họ cũng không thể quên được chuyện ngày hôm nay…