Chương Hiểu Hiểu ngồi ở trong linh đường, nhìn Chương Sư Hà đắp vải trắng, chờ nhập liệm, cả người thất hồn lạc phách.
“Chị, vì sao? Vì sao ông đột nhiên chết?” Chương Hoa mới mười mắy tuổi khóc lóc.
Chương Hiểu Hiểu không nói gì, chỉ ôm Chương Hoa khóc.
Mà ở lúc này, một người đột nhiên vọt lại đây, trực tiếp tát một cái lên mặt Chương Hiểu Hiểu.
Chát!
Tiếng vang thanh thúy truyền ra.
Trên mặt Chương Hiểu Hiểu lập tức xuất hiện một cái dấu tay đỏ tươi.
“Dượng! Dượng… Dượng đánh chị làm gì?” Chương Hoa đột nhiên đứng dậy, không thể tưởng tượng nhìn người đàn ông trung niên trước mắt.
“Tôi đánh nó là còn nhẹ! Chương Hoa, việc này không liên quan gì tới nhóc, đi sang một bên đi!” Người đàn ông trung niên tức giận nói.
“Không! Dượng, con tuyệt không sẽ để dượng đánh chị!”
Chương Hoa tức giận nói.
Nhưng bên cạnh lại đi tới mấy người, kéo Chương Hoa sang một bên “Buông tôi ra! Buông tôi ra!”
Chương Hoa giãy giụa, lại không hề có tác dụng.
“Dượng, dượng làm gì vậy?” Chương Hiểu Hiểu bụm mặt giận dữ hỏi.
“Làm gì? Chương Hiểu Hiểu, đều là mày làm hại! Nếu không phải mày cho ông ăn thứ thuốc gì đó của thần y Lâm, ông sẽ chết sao?” Người đàn ông trung niên tức giận vô cùng nói.
“Con…” Chương Hiểu Hiểu há miệng, lại nói không nên lời.
“Chương Hiểu Hiểu, là mày hại chết ông! Mày hại chết ông!”
“Nói đúng lắm, mày chính là tội nhân của nhà họ Chương!”
“Tội ác tày trời!”
“Không thể tha thứ!”
“Tội nhân!”
“Tội nhân!”
Người nhà họ Chương ằm ï chỉ trích Chương Hiểu Hiểu.
Chương Hiểu Hiểu sắc mặt trầm xuống, tay nhỏ nắm chặt.
Cô ấy đã đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra từ lâu, nhưng cô ấy không đoán được đối phương vậy mà gấp không chờ nổi nữa, ông mới vừa mắt, bọn họ toàn bộ đều nhảy ra!
“Chương Hiểu Hiểu, tuổi mày không lớn, bọn tao đều là trưởng bối của mày, hiện tại mày phạm phải sai lầm lớn như vậy, vốn là không thể tha thứ, nhưng bọn tao niệm tình mày còn nhỏ, nên không làm khó dễ mày! Mày, lập tức thu thập đồ đạc, lăn ra khỏi nhà họ Chương!” Người đàn ông trung niên kia trầm giọng nói.
Chương Hiểu Hiểu đột nhiên ngắng đầu.
Bọn họ đã sốt ruột vị trí chủ nhà đến vậy rồi sao?
“Chị!” Chương Hoa lớn tiếng kêu to.
Chương Hiểu Hiểu cắn chặt môi anh đào, vốn là muốn từ chối, nhưng thấy những người quanh mình này, cô ấy vẫn lựa chọn từ bỏ.
“Hay là….
Để tôi nhìn ông được an táng… Xong rồi đi?”
Chương Hiểu Hiểu thấp giọng nói.
“Không được, quốc có quốc pháp, gia có gia quy, mày cần phải rời khỏi ngay lập tức!” Người đàn ông trung niên lạnh nhạt nói.
“Chẳng lẽ yêu cầu nhỏ nhoi như vậy cũng không được phép hay sao?” Chương Hiểu Hiểu ngằng đầu lên.
“Chương Hiểu Hiểu, mày không nên ép bọn tao!” Người đàn ông trung niên rống lên.
Cả người Chương Hiểu Hiểu run lên, cuối cùng gian nan đứng dậy, rũ đầu xuống, chuẩn bị rời đi.
Nhưng khi cô ấy muốn rời khỏi linh đường…
Khu khụ, khụ khụ khụ khụ…
Một tiếng ho khan dữ đội vang lên.