Reng reng reng…
Tiếng chuông dễ nghe vang vọng cả không trung.
Tô Tiểu Khuynh mặc đồng mặc cùng bạn học đi ra cổng trường.
“Tiểu Khuynh, lần thi thử này thế nào rồi?” Một nữ sinh tóc ngắn chạy tới, ôm Tô Tiểu Khuynh, ngửi một hơi mùi hương trên người cô ta, cười hì hì hỏi.
“Không tốt lắm…” Tô Tiểu Khuynh cười trừ nói.
“Tiểu Khuynh, cậu sao thế? Sắc mặt sao khó coi vậy?” Cô gái tóc dài quan tâm hỏi.
“Không sao, chỉ là tối qua nghỉ ngơi không tốt.
”
“Phải không? Lần sau nghỉ ngơi cho đầy đủ, buổi chiều còn phải thi nữa đó.
”
“Ừm.
” Tô Tiểu Khuynh gật đầu.
Nhưng vào lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng cười đùa giỡn.
Hai cô gái nhìn tới, thấy một đám vừa nam vừa nữ nhai kẹo cao su hút thuốc lá.
Trong đó một cô gái tóc nhuộm màu rượu vang cả người nồng mùi nước hoa huýt sao về hướng Tô Tiểu Khuynh, nở nụ cười quái lạ nói: “Ò, đây không phải đại minh tinh Tô của chúng ta à! Sao sắc mặt khó coi vậy.
”
“Chị Huyên, chị đừng nhằm lẫn, minh tinh là chị của cô ta, không phải cô ta!” Cô gái bên cạnh cười hì hì nói.
“Cái gì mà minh tinh với không phải minh tinh? Chị cô ta rõ ràng là bị người ta lừa, còn minh tinh nỗi gì? Nhìn xem, phim mới cũng thất bại rồi!”
*Chị nói cũng đúng, phim mới của Tô Dư sao nổi lên cho được?”
“Này còn phải hỏi? Đạo diễn Tống Kinh người ta chỉ chơi đùa chị cô ta thôi, chờ sau khi chơi xong, không phải đá một bên à? Loại gái quê như chị cô ta cũng đòi làm minh tinh? Nằm mơ đi!”
“Ha ha ha ha…”
Nhóm nam nữ này cười phá lên.
Học sinh chung quanh đi ngang qua liên tục đưa mắt nhìn.
Mày của cô gái tóc ngắn nhíu lại, lập tức túm tay của Tô Tiểu Khuynh chạy về phía trước: “Tiểu Khuynh, chúng ta đi, đừng quan tâm đến các bạn ấy!”
“Ừm!” Tô Tiểu Khuynh gật đầu, đi theo cô ấy chạy tới cổng trường.
Nhưng bên kia một nam sinh tóc mái che một bên mắt lập tức ngăn cản hai người.
“Bạn Nhiếp, bạn Tô, máy bạn đừng vội đi, đều là bạn cùng lớp mà, chúng ta cùng về đi!” Người nọ cười hì hì nói.
*A Mao! Cậu tránh ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí!” Nữ sinh tóc ngắn nỏi giận đùng đùng quát.
“Bạn Nhiếp, sao bạn hung dữ vậy? Thật là! Mình cũng không làm gì bạn hết mà?” Nam sinh tên A Mao kia vẻ mặt vô tội nói.
“Hừ, máy người là người nào cho rằng tôi không biết sao?
Không chăm chỉ đi học, cả ngày đi bar karaoke, hút thuốc uốn tóc! Mấy người lấy tiền mồ hôi nước mắt của cha mẹ mà không chăm chỉ đi học, chỉ biết ở trong trường học ức hiếp bạn học! Tôi nói cho cậu biết, người khác sợ máy người, Nhiếp Y Lệ tôi không sợ!” Nữ sinh tóc ngắn vẻ mặt chính trực nói.
Nam sinh tên A Mao kia ngắn ra, có lẽ là không ngờ đối phương cứng rắn vậy.
“Ha ha, kỹ nữ Nhiếp, mày có thể thiệt à, bà đây sao không biết tính tình mày cứng như vậy ta?” Lúc này, nữ sinh nhuộm tóc đỏ kia ngậm thuốc lá đi tới.
“Hà Thiến, cậu muốn làm gì?” Nữ sinh tóc ngắn cắn chặt răng hỏi.
“Làm gì? Hừ, bà đây hiện tại khiến cho mày biết tao muốn làm gì!” Nữ sinh tên Hà Thiến phẫn nộ nói, tát một bạt tai đến nữ sinh tóc ngắn.
Nhưng vào lúc này, bạn học bên cạnh vội vàng túm chặt cánh tay Hà Thiền.
“Mày làm gì?” Hà Thiến bực mình, trừng mắt với bạn học nói.
Bạn học bên cạnh bĩu môi, Hà Thiền vừa nhìn thì thầy một giáo viên đang cầm cặp đi qua, đôi mắt nhìn qua, vẻ mặt nghiêm túc, như là đang cảnh cáo.
Hà Thiến sửng sót, cả khuôn mặt lộ ra nụ cười tươi, nhẹ nhàng vỗ vai nữ sinh tóc ngắn, lớn tiếng kêu lên: “Ai nha bạn Nhiếp, trên vai bạn nhiều bụi thiệt nha, mình giúp bạn phủi.
”
“Bỏ tay dơ của cậu ra!” Nữ sinh tóc ngắn tức giận nói.