Trương Tinh Vũ ở bên cạnh hình như nghe được tiếng nói chuyện trong điện thoại, lập tức nổi cơn tam bành, hét lên với Tô Nhan: “Con gái, con bật loa ngoài lên cho mẹ!”
“Mẹ… chuyện này phải từ tốn thương lượng…”
“Thương lượng? Còn thương lượng cái gì? Bác cả con sắp chết rồi, chúng ta còn có thời gian để thương lượng nữa sao? Nhanh, mở loa ngoài lên cho mẹ, để bà già này nói chuyện với tên phê vật đó!” Trương Tỉnh Vũ giận tím mặt nói.
“Nhanh lên!” Trương Tỉnh Vũ hét lên.
Tô Nhan không còn cách nào khác, chỉ đành nói nhanh vào điện thoại một câu: “Em mở loa ngoài, mẹ muốn nói chuyện với anh, anh chú ý một chút …”
Sau đó liền nhân phím mở loa.
“Lâm Dương!” Trương Tinh Vũ quát to.
“Chuyện gì thế?” Lâm Dương bình tĩnh hỏi *Nghe cho rõ đây, tôi muốn cậu lập tức quay lại bệnh viện, chữa trị bác cả ngay lập tức!” Trương Tinh Vũ tức giận nói.
Không có tý lịch sự nào.
Không hề mềm mỏng, nhã nhặn!
Như thể đang gọi một con chó!
Nhưng mọi người đã quen như vậy .
Dường như những người xung quanh đều cảm thấy chỉ có cách giao tiếp này mới là cách nói chuyện với Lâm Dương.
Tuy nhiên … sau khi thâm âm phát ra, đầu bên kia điện thoại im lặm khoảng ba-bồn giây.
Liền sau đó, một thanh âm thờ ơ từ điện thoại truyền tới.
“Dựa vào đâu?”
Chỉ một câu nói đơn giản liền khiến phía bên kia điện thoại rơi vào im lặng.
Trương Tinh Vũ ngây người.
Đám người Tô gia xung quanh cũng sững sờ.
Không ai ngờ rằng Lâm Dương sẽ đáp lại một câu như: vậy?
Hắn ta bị điên à?
Phản ứng đầu tiên trong đầu của tất cả mọi người là điều này.
Quả như dự đoán!
Trương Tinh Vũ hoàn toàn bùng nổ!
“Mày nói gì thế hả?2 Đồ chó! Mày nói lại lần nữa xem!
Mày là cái thá gì? Mà mày dám nói chuyện với tao như thế à! Mày mau cút lại đây cho tao! Tao sẽ lột da mày! Cái thứ cẩu tạp chủng, nếu không có Tô gia chúng tao, mày đã chết đói từ lâu rồi.
Đồ rác rưởi chỉ biết ăn cơm mềm, dám nói với tao như vậy….
” Trương Tinh Vũ điên cuồng gào thét, cổ giọng như rách ra đến nơi rồi.
Tô Nhan thấy không ổn, khoảnh khắc đầu tiên liền cúp điện thoại.
Tô Quảng cũng vội vàng kéo Trương Tỉnh Vũ, ngăn bà ta giật điện thoại…
“Con cúp máy làm gì vậy? Mau gọi lại cho mẹ, lão nương đây còn phải mắng cái thứ lòng lang dạ soi đó! Ăn của nhà ta, sống ở nhà ta mà giờ còn dám nói với ta như vậy! Đồ vong ân bội nghĩa! Súc sinh! ” Trương Tinh Vũ điên cuồng mắng chửi, cả khuôn mặt đỏ bừng.
Cả tòa nhà kinh động bởi tiếng mắng chửi của bà ta.
“Mẹ, mẹ đừng tức giận.
Mẹ càng mắng chửi như thế này, sợ là Lâm Dương sẽ không đến cứu bác cả nữa.
Chuyện này vốn dĩ là lỗi của chúng ta.
Để con nói chuyện tử tế với Lâm Dương.” Tô Nhan khuyên nhủ “Con lập tức tìm tên súc sinh kia tới đây cho mẹ, lão nương phải ba mặt một lời với nó! Một kẻ ở rể, dựa vào đâu mà dám nói những lời như vậy với lão nương hả? Nó có tư cách gì hả? “Trương Tinh Vũ liên tục giậm chân nói.
Tô Nhan thở dài.
Cô biết có nói với Trương Tinh Vũ như thế nào cũng vô dụng.
Tô Quảng im lặng đứng ở bên cạnh.
Ông ta cũng không biết phải làm gì vào lúc này.
Lưu Mãn San không ngừng khóc theo.
“Mẹ, đi xin lỗi đi.” Lúc này, Tô Dư ở bên cạnh nhẹ giọng nói.