Lâm Dương im lặng lắng nghe, sau khi Tống Kinh nói xong, giả bộ trầm tư lắc đầu: “Những người này đều không ổn, vẫn nên giao vai nữ chính cho Tô Dư đi.”
“Cái này …” Tống Kinh lo lắng: “Chủ tịch Lâm, phí sản xuất của bộ phim này là một tỷ đô.
Một sinh viên chưa tốt nghiệp giống như Tô Dư hoàn toàn không đủ kỹ năng diễn xuất … E rằng cô ấy sẽ rất khó đảm nhận vai diễn này.
Một khi bộ phim này thất bại….
Vậy thì … Vậy thì chủ tịch Lâm, đến lúc đó tôi sợ rằng rất khó bàn giao với anh… “
Thực ra vừa mới bắt đầu, Tống Kinh đã không đồng ý giao vai nữ chính cho Tô Dư.
“Ông sợ lỗ vốn sao? Nếu là như vậy thì ông không cần phải lo lắng.
Mặc dù doanh thu phòng vé không tốt, tôi cũng không quan tâm.
Mặc kệ bộ phim có lỗ hay không.”
“Nhưng … tôi vẫn không đồng ý ….”
“Đạo diễn Tống, ông sợ rằng diễn xuất của Tô Dư trong bộ phim này sẽ phá hỏng tắm bảng hiệu của ông khiến ông mang tai tiếng, rất khó chuyển mình, rất khó đứng vững trong giới giải trí đúng không?” Lâm Dương đã nhìn thấu tâm tư của Tống Kinh, không thèm giấu diếm, trực tiếp vạch trần.
Tống Kinh im lặng một lúc, thở dài nói: “Chủ tịch Lâm, cậu cũng biết, một vài bộ phim trước đây tôi quay đều khiến các nhà đầu tư thua lỗ.
Đây là một bước chuyển mình của tôi, tuổi tác của tôi đã cao rồi.
Vài năm nữa là tôi phải rút khỏi giới giải trí rồi.
Tôi lăn qua lăn lại trong giới giải trí cả một đời, không muốn cuối cùng tôi sẽ phải kết thúc như vậy…”
“Nếu ông thực sự nghĩ như vậy thì ông không nên đề cử những người này vào vai nữ chính.
Trần Thanh Ngữ này, không biết hát, đều sử dụng công nghệ phòng thu, cũng không có kỹ năng diễn xuất.
Cô ấy không có lợi thế gì ngoài việc gia nhập làng giải trí trước Tô Dư.”
“Trương Mộc Bình, mặc dù cô ấy sở hữu một vài bản Hit, kỹ năng ca hát cũng không tồi.
Nhưng theo những gì tôi biết, những bộ phim mà cô ấy đóng đều được đánh giá khá tốt, nhưng nhân phẩm của cô ấy khiến người khác phải ưu sầu, cô ấy thích đóng với những tên tuổi lớn.”
“Còn về Noãn Tâm Bảo Bối, Đó chỉ là một minh tinh lưu lượng do công ty mô giới điều hành mà thôi.
Tôi là bác sĩ Trung y, từ bức ảnh này của cô ấy, tôi có thể nhìn thấy bao nhiêu nhát dao trên khuôn mặt của cô ấy.
Mặc dù phí xuất hiện của cô ấy rất rẻ, ông đem một vật quý giá như vậy đặt lên người cô ấy, ông nghĩ rằng đây là trò đùa sao? “Lâm Dương bình thản nói.
Tống Kinh lập tức há to miệng.
“Tất cả những người này đều PASS hết.
Hãy giao vai nữ chính cho Tô Vũ đi.” Lâm Dương ném tập tài xuống trước.
mặt Tống Kinh.
“Chủ tịch Lâm!” Tống Kinh vội vàng đứng dậy.
“Ông đừng nói nữa, nu như ông không đồng ý, tôi sẽ suy nghĩ về việc rút vốn.” Lâm Dương nghiêng người nói.
Vốn dĩ anh đầu tư bộ phim này để mở đường cho Tô Dư, nếu Tống Kinh không đồng ý, anh không ngại đổi đạo diễn mới.
Tống Kinh lập tức không nói nên lời.
Ông ta nghiến răng, đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, lập tức nói: “Chủ tịch Lâm! Cậu muốn tôi chọn Tô Dư đúng không? Được thôi! Nhưng cậu bắt buộc phải đồng ý với tôi một chuyện.
Nếu cậu không đồng ý chuyện này, thì tôi thà rằng để cậu rút vốn! “
Lâm Dương kinh ngạc nhìn ông ta, hỏi: “Chuyện gì? Ông nói đi, chỉ cần không phải chuyện quá khó thì tôi sẽ đồng ý với ông.”
Tống Kinh do dự một lúc, dường như ông ta đưa ra một quyết định gì đó, trực tiếp hét lên: “Chủ tịch Lâm! Tôi muốn cậu tham gia diễn xuất bộ phim này!”
Vừa dút lời, Lâm Dương lập tức sững sờ…
Lâm Dương im lặng.
Văn phòng bỗng yên tĩnh lạ thường.
Tống Kinh nhìn chằm chằm anh, chờ đợi câu trả lời.
Khoảng một phút sau, anh mở miệng hỏi: “Tại sao muốn tôi tham gia diễn xuất? Tôi không biết diễn xuất.”
“Không sao! Hoàn toàn không sao! Cậu không cần diễn, chỉ cần xuất hiện trong bộ phim là được rồi!” Tống Kinh mỉm cười nói.
“Ông tìm một người không có kỹ năng diễn xuất như tôi tham gia diễn xuất, không phải sẽ kéo điểm của bộ phim này xuống thấp sao? Đền lúc Douban, Tieba, rating sẽ tụt xuống, đánh giá cũng kém đi, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến doanh thu phòng vé.” Lâm Dương nói.
“Những thứ này đều không liên quan! Chỉ cần cậu xuất hiện trong bộ phim, mặc dù phòng vé sẽ không bùng nổ, nhưng tôi chắc chắn sẽ không tệ đến mức đó.” Tống Kinh hơi mỉm cười.
“Sao ông lại nói như vậy?”
Lâm Dương tò mò hỏi.
“Rất đơn giản, bởi vì khán giả muốn nhìn thấy cậu.” Tống Kinh nói đầy ẩn ý.
“Muốn nhìn thấy tôi sao?” Lâm Dương càng thêm khó hiểu.