Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Không không không, cô Tô, hình như cô nhầm lẫn về chuyện này rồi.

Tôi phải thanh minh một chút, tên tội phạm không gây án trong thời gian làm việc.

Thời gian đó bọn họ đã tan làm rồi, cho nên những hành động đó không đại diện cho công ty chúng tôi.

Hơn nữa, chuyện giữa bọn họ và bố của cô cũng không phải là vụ án đòi nợ, đó là một vụ án tụ tập đánh nhau, bọn họ và bố của cô xảy ra tranh cãi, chuyện này, trên thực tế không liên quan đến công ty của chúng tôi.” Luật sư Liên nói.
Đồng tử Tô Dư đột nhiên co rút lại: “Cái … Cái gì?”
Lâm Dương cũng nheo mắt lại.
“Các anh đang cưỡng từ đoạt lý! Các anh … các anh giở trò đồi bại!” Tô Dư kích động lập tức hét lên.
“Cô Tô, xin cô hãy bình tĩnh.

Tất cả những điều mà chúng tôi đang làm đều dựa theo trình tự thông thường.

Nếu cô có bất kỳ thắc mắc hoặc không hài lòng với chúng tôi, cô có thể gửi thư luật sư cho chúng tôi bất cứ lúc nào.” Luật sư Liên bình tĩnh nói.
“Anh …” Tô Dư tức giận đến mức cả người đều run lên, nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh lại.
Cô ấy biết tình hình hiện tại của nhà mình thế nào, đừng nói là kiện cáo với công ty bảo vệ lớn như vậy, cho dù là kiện cáo với người bình thường cũng không thẻ thắng nỗi.
Gia đình cô ấy đã nghèo rớt mồng tơi rồi…
“Được rồi, nếu như đã như vậy thì tôi cũng không có gì để nói.

Dù sao cuối cùng cũng có một người gánh vác trách nhiệm!” Tô Dư nghiền răng nói.
Bây giờ, cô ấy chỉ muốn tìm một người chịu trách nhiệm để lấy một khoản tiền bồi thường nộp viện phí cho Tô Thái.
Dù sao cô ấy cũng không lo liệu được tiền thuốc men.
“Cô Tô, cô muốn Cổ Tiến tiến hành bồi thường cho bố cô sao?” Luật sư Liên hỏi.
“Là ông ta đâm bố tôi bị thương, ông ta không bồi thường thì ai bồi thường hả?” Tô Dư tức giận hỏi.
Nhưng mà, Luật sư Liên lại lắc đầu, sau đó lấy ra một túi tài liệu, lầy một cuốn sổ nhỏ từ bên trong ra, đẩy đến trước.
mặt Tô Dư.
Hơi thở của Tô Dư run lên.
“Đây… Đây là…”
“Hội chứng rồi loạn tâm thần thoáng cấp tính!”
“Của….ai2”
“Chính là Cổ Tiến, hung thủ đã đâm bó cô bị thương.”
Tô Dư hoàn toàn sững sờ.
Ngay cả khi luật sư đã rời đi, cô ấy vẫn không thể bình tĩnh trở lại.
Lâm Dương đứng ở bên cạnh không nói lời nào.
Theo cách nói của Luật sư Liên, một nhát dao mà Tô Thái phải chịu lần này sẽ nhận được khoản bồi thường 20 triệu theo chủ nghĩa nhân đạo, còn không có cái gì nữa cả.
Thậm chí Cổ Tiến đó … còn có thể ngông nghênh bước ra khỏi phòng tuần tra.
“Chắc chắn là bọn họ đã giở trò, chắc chắn là âm mưu của công ty bảo vệ kia! Không công bằng, thật quá không công bằng rồi!”
Tô Dư tức giận đập tay lên mặt bàn, nghiền răng đến mức sắp gãy, “Em muốn kiện bọn họI”
“Anh rễ ủng hộ em.” Lâm Dương nói.
Nhưng một lúc sau, Tô Dư cúi đầu xuống, khàn giọng nói: “Hay là … bỏ đi…”
“Tại sao?”
“Gia đình của chúng ta … không thuê nổi luật sư: … hơn nữa cũng không thể đánh bại những công ty lớn khác, bỏ đi… bỏ đi…” Tô Dư chua chát đến cực điểm nói, nước mắt lưng tròng.
“Yên tâm, Tiểu Dư, anh rễ sẽ giới thiệu một luật sư lớn giúp em.”
“Không cần đâu anh rể, dù sao anh ta vẫn có thể bồi thường 20 triệu, số tiền còn lại… em sẽ nghĩ cách, về phần kiện cáo… chỉ là em nhất thời tức giận mà thôi.” Tô Dư cười chua chát: “Về thôi.”
Lâm Dương cân nhắc một chút, cũng không thuyết phục nữa.
Hai người bước ra khỏi phòng tuần tra.
“Có chuyện gì vậy?”
Lưu Mãn San luôn ngồi ở hành lang, Tô Dư cố ý không để cho bà ta vào, chính là vì sợ cái miệng của bà ta nói bậy bạ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui