Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Sau khi từ miệng của Tô Dư biết được những chuyện này, Lưu Mãn San tức giận trực tiếp mắng chửi ở hành lang, giống như người phụ nữ đanh đá, tuần tra ở đó đều cau mày, Tô Dư thấy vậy liền vội vàng kéo bà ta ra khỏi cửa.
“Tôi nhất định phải thuê luật sư giỏi nhất để kiện bọn họ!
Cái thứ gì vậy, một lũ khốn nạn, đổi trắng thay đen, tôi nhất định phải lột sạch da bọn họ!”
Sau khi ra ngoài, Lưu Mãn San vẫn còn chửi bới.
Tô Dư âm thầm thở dài.
Thất vọng tràn trề.
Ba người cùng đi về phía chiếc xe của Lâm Dương.
Lâm Dương đang định mở cửa xe ra, nhưng động tác ngưng trệ, nhìn về phía đầu xe.
“Hả?” Lâm Dương cau mày.
“Anh rễ, có chuyện gì vậy?” Tô Dư bối rồi hỏi.
“Anh nhớ lúc xuống xe, đầu xe của ânh vẫn còn lành lặn.
Sao đột nhiên lại lõm xuống hai mảng …” Lâm Dương khó hiểu nói.
“Không lẽ là xe của người nào đó vô tình đâm phải xe của anh?” Tô Dư hỏi.
“Vị trí đậu xe này là một điểm mù, phía sau là một bức tường, đầu xe của anh đối diện với bức tường.

Xe của ai có thể đâm vào chỗ này được chứ?”, Lâm Dương nói.
“Vậy thì có chuyện gì vậy?” Tô Dư cũng bối rối.
“Ây da, không phải chỉ là chiếc xe Passat rách nát thôi sao! Móp thì cũng bị móp rồi, cậu đem đi sửa không phải là xong chuyện rồi sao? Chẳng lẽ cậu còn không có tiền để sửa hư hại nhỏ này sao? Ha, thật sự là một kẻ nghèo nàn vô dụng! “Lưu Mãn San cười khinh bỉ nói.
“Thế nào? Bác gái, nghe bác nói như vậy, bác có thể bỏ tiền ra để sửa chiếc xe này không?” Lâm Dương liếc bà ta một cái rồi hỏi.
“Cậu cho rằng tất cả mọi người đều giống như cậu sao?”
Lưu Mãn San khinh thường nói, “Một triệu không phải là có thể giải quyết được chuyện này rồi sao! Thế nào? Trên người cậu chắc không phải là đến một triệu cũng không có chứ?”
“Một triệu đương nhiên là có, nhưng mà tắm kim loại này đã bị nứt rồi.

Muốn sửa chữa thì phải thay toàn bộ tắm kim loại phía trước.

Một triệu có thể không đủ.”
“Ò, vậy hai triệu?”
“Cũng không đủ!”
“Cậu giả bộ làm sói đuôi lớn cái gì chứ? Một chiếc xe rách nát, đổi linh kiện còn phải tốn ba bốn triệu sao?” Lưu Mãn San cười nhẹ nói: “Nhưng mà cho dù thật sự cần tốn nhiều tiền như vậy, cũng không liên quan đến chúng tôi, cậu nói đi, có chở chúng tôi về hay không.

Không chở thì chúng tôi sẽ tự bắt taxi mà về nhà.


“Đừng gấp, trước tiên tôi sẽ nhờ người kiểm tra camera giám sát ở đây một chút, xem thử là ai làm, sau đó sẽ đưa hai người vê.” Lâm Dương nói.
Ngay khi những lời này vừa dứt, sắc mặt của Lưu Mãn San lập tức thay đổi: “Giám sát … giám sát? Ở đây còn có camera giám sát sao?”
*Phòng tuần tra có camera giám sát, chuyện này rất kỳ lạ sao?” Lâm Dương không hiểu nỏi nói, nhân tiện chỉ tay lên mặt.
“Chuyện này …chuyện này không có gì lạ, nhưng mà… chỉ là … Ôi, Lâm Dương, chúng ta mau về đi.

Tôi còn phải đến bệnh viện chăm sóc A Thái.

Nhanh lên, xem giám sát cái gì chứ! Chúng ta nhanh đi thôi! “Lưu Mãn San đột nhiên vội vàng thúc giục.
“Xem camera giám sát sẽ không mát nhiều thời gian, đợi một lát không được sao? Hơn nữa vừa rồi không phải bà nói là không muốn bắt taxi trở về sao?” Lâm Dương kỳ quái nhìn bà ta.
Tô Dư cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
“Giám sát … không có cái gì đáng xem, đi thôi, đi thôi …”
Vẻ mặt của Lưu Mãn San càng ngày càng mắt tự nhiên.
Nhưng bà ta càng vội vàng rời đi như vậy, càng khiến hai người nghỉ ngờ.
Tô Dư cũng không nhịn được nữa, cô liếc mắt nhìn phía trước xe, sau đó lại nhìn Lưu Mãn San, đột nhiên thấp giọng nói: “Mẹ, đầu xe bị hỏng …chắc không phải là mẹ làm chứ?”
“Cái gì? Con … con nói cái gì vậy? Không phải… đâu thể nào là mẹ làm được chứ? Không phải, không phải …” Lưu Mãn San vội vàng xua tay.
“Vậy tôi sẽ vào xem thử.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui