“Lâm thần y, anh bằng lòng tha thứ cho chúng tôi, Tư Mã thế gia chúng tôi nhất định dốc toàn lực thành tâm cống hiến cho anh, sẽ không bao giờ chống lại anh!” Tư Mã Trường Tâm kích động nói.
“Hy vọng các ông có thể nhớ được những lời mà mình đã nói, được rồi, quay về đi.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
“Cảm ơn Lâm thần y! Cảm ơn Lâm thần y!”
Mọi người đều cảm kích, không ngừng cúi đầu.
Người của Tư Mã thế gia vui vẻ rời đi.
“Đợi một chút!”
Lúc này, một tiếng hét nhàn nhạt vang lên.
Tư Mã Sóc Phương đang chuẩn bị rời khỏi phòng tiếp khách thì giật mình quay đầu nhìn Lâm Dương, “Lâm thần y còn có chuyện gì nữa sao?”
Lâm Dương không nói gì, chỉ vung tay.
Vút vù vù vù….
Vài tiếng động vang lên trong không gian, sau đó một vài cây kim bạc châm vào chân của Tư Mã Sóc Phương.
Đôi chân không có cảm giác của Tư Mã Sóc Phương lập tức run lên.
Anh ta lo lắng trừng to mắt, không thể nào tin nổi nhìn đôi chân của mình, cả người gần như mát kiểm soát.
“Chân của tôi … chân của tôi … vừa rồi … lại có cảm giác rồi…”
Đôi môi của anh run lên, lầm bẩm nói.
Ngay cả những người đó cũng không thể nào chữa khỏi chân cho tôi, nhưng Lâm thần y lại…
Tư Mã Sóc Phương còn cho rằng mình đang nằm mơ…
“Cả thế giới này không ai có thể chữa khỏi hoàn toàn cho đôi chân của anh, nhưng tôi có thể khiến nó khôi phục năng lực đi lại.
Nhưng đi bước nhỏ, không thể chạy nhanh.
” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Tư Mã Sóc Phương nghe vậy, lập tức nước mắt lưng tròng, khoé mắt đỏ hoe nhìn Lâm Dương: “Nếu như Lâm thần y có thể giúp tôi thoát khỏi chiếc xe lăn này, Tư Mã Sóc Phương … nhất định sẽ dốc hết sức lực để báo đáp Lâm thần y!”
“Báo đáp thì không cần đâu, chân của anh vốn dĩ là do tôi phế, tôi cũng không đòi hỏi cái gì nữa, anh cho tôi nhìn thấy sự thành thật của Tư Mã thế gia các anh là đủ rồi!”
Lâm Dương nói, rồi tiền hành châm thêm vài kim nữa, sau đó lấy giấy bút từ trên bàn, viết một đơn thuốc đưa cho Tư Mã Sóc Phương.
“Đừng rút kim bạc ra, lưu kim ba ngày, sau ba ngày, đến bệnh viện Trung y tìm một bác sĩ Trung y chuyên nghiệp rút ra.
Sau đó dùng đơn thuốc này của tôi để bôi ngoài và uống trong vòng một tháng, có lẽ anh sẽ có thể hồi phục khả năng đi lại!” Lâm Dương nói.
Tư Mã Sóc Phương run lẫy rẩy cầm lấy đơn thuốc, âm thầm lau nước mắt, sau đó quỳ trên mặt đất, khấu đầu với Lâm Dương, rồi leo lên xe lăn rời khỏi phòng tiếp khách.
“Tôi hy vọng các người có thể trân trọng cơ hội lần này.
Nếu như có lần sau, thứ đang chờ đợi các người chỉ có sự diệt vong mà thôi.
”
Lâm Dương nhìn về nơi Tư Mã Sóc Phương đã rời đi, tự lắm bẩm một mình.
Sau khi tiễn Tư Mã thế gia đi, Lâm Dương liền bắt đầu chuẩn bị đối phó với Công ty bảo vệ U U.
Anh ở lại công ty một đêm, sáng sớm hôm sau thì tự mình lái xe đến Chương Thành.
Phải xử lý Huyết U U này, nếu không… cuộc sống của anh nhất định sẽ gà chó không yên.
“Một hai một! Một hai một!”
Tiếng khẩu hiệu lảnh lót vang lên trên sân tập.
Một nhóm đàn ông cường tráng với cơ bắp cuồn cuộn mặc vest trắng xếp hàng tập luyện trên sân tập.
Bọn họ hoặc chạy hoặc nhảy, hoặc là đấu nhau, hoặc là cử tạ hoặc là lăn lộn.
Mới sáng sớm, những người này vẫn còn mạnh như rồng như hồ.
Trước mặt bọn họ, một người đàn ông trung niên mặc võ phục, để râu quai nón đang ngồi uống trà nhìn tiến độ luyện võ của từng học trò.
Lúc này, một cô gái thanh tú và đáng yêu trong bộ quần áo.
bình thường bước tới.
Người đàn ông trung niên vậy, vội vàng đặt tách trà xuống và đứng dậy.