“Xem ra là cô muốn tiêu diệt chúng tôi rồi?” Lông mày của Lâm Dương nhíu lại, anh nói tiếp: “Cô không sợ tôi không đưa thuốc giải cho cô ư?
“Cùng lắm là phải chết ở đây, nhưng mà tôi tin rằng nếu như tôi chết, tất cả người trong gia đình của anh đều sẽ bồi táng cùng với tôi! Huyết U U kiên cường nói.
Lâm Dương vừa nghe vậy, thở dài một hơi rồi lắc đầu nói: “Nếu đã như vậy, vậy được rồi.
”
“Chịu thua rồi sao? Ò, nếu đã chịu thua rồi thì nhanh qua đây giải độc cho tôi.
” Huyết U U cười nhẹ nói.
“Chịu thua? Chịu thua cái gì chứ? Cô cho rằng tôi không có mười tỷ ư?” Lâm Dương nói.
“Cái gì?”
Huyết U U gần như hét lên thất thanh.
“Anh… trong thẻ này của anh…có mười tỷ sao?” Máy tên vệ sĩ bên cạnh đều tỏ vẻ khó tin.
“Không có.
”
“Vậy thì anh làm sao mà đưa?” Vệ sĩ sững sờ hỏi.
“Thẻ này của tôi không có nhưng thẻ khác có.
” Lâm Dương từ trong túi áo khoác lại lấy ra một cái thẻ ngân hàng màu đen khác, đặt lên bàn trước mặt Huyết ỨÙ, bình tĩnh nói: “Trong cái thẻ này có mười tỷ, nếu như mười tỷ vẫn chưa đủ, vậy thì lấy hết 20 tỷ đi.
Tôi nghĩ cho dù như thế nào thì cô cũng sẽ không tăng thêm đến 10 tỷ một cách không có chừng mực, đúng không? “
Đám người Huyết U U lập tức không nói nên lời …
“Làm sao có thể như vậy …” Cô ta không thể nào tin được nhìn Lâm Dương, lẳm bẩm nói: “Anh không phải là con rẻ cửa của nhà họ Tô sao? Anh không phải là một tên vô dụng nỗi tiếng ở Giang Thành sao? Tại sao … anh … anh có thể có nhiều tiền đến vậy? “
“Chuyện này cô đừng quan tâm, tóm lại tiền ở đây, tôi đã trả lại cho cô rồi, phía nhà họ Tô, cô không được làm phiền bọn họ nữa, hiểu chưa?” Lâm Dương bình tĩnh nói.
Huyết U U nghe vậy, đôi môi anh đào cắn chặt.
Rõ ràng, đòn đả kích này thực sự quá lớn, cô ta có chút không thể bình tĩnh được.
Một con rễ vào cửa nhỏ bé lại là phú ông bạc tỷ sao?
Chuyện này rốt cuộc là sao?
Phải mắt khoảng nửa phút sau cô ta mới bình tĩnh lại.
“Anh… anh chỉ trả tiền thì chưa đủ, anh… anh còn phải…
còn phải giải chất độc trên người tôi!” Huyết U U lắp ba lắp bắp nói.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú giết cô.
Đây chỉ là một lời cảnh cáo dành cho cô.
Nghe đây, nếu như sau này cô còn quấy rày tôi, vậy thì lần sau cô có thể sẽ chết oan uỗng.
”
Lâm Dương nói.
Huyết U U vừa nghe vậy, hàm răng nghiến chặt, siết chặt nắm tay, ngọn lửa sát khí tuôn trào trong đôi mắt đó, hận không thể ăn tươi nuốt sống Lâm Dương.
Nếu như không có độc này, cô ta sẽ không bao giờ chịu khuất phục!
Lâm Dương bước tới và châm một vài cây kim lên trên cánh tay của Huyết U U.
Liền nhìn thấy cánh tay trắng nõn của cô ta lập tức trở lại trạng thái ban đầu, tất cả những đường đen mảnh trên đó đều dần dần biến mất.
Huyết U U vô cùng ngạc nhiên.
“Độc này của anh rốt cuộc là cái gì vậy? Anh cho nó vào trà sữa của tôi khi nào chứ?”
“Bí mật.
” Lâm Dương cười nhạt.
Thật ra đâu có độc gì, chẳng qua chỉ là đang lừa dối Huyết U U mà thôi, màu sắc trên cánh tay của Huyết U U chỉ là một chút bụi phấn mà anh đã rắc trong không khí khi bước vào văn phòng, sau khi người hít vào thì trên cánh tay sẽ có thứ này, thực tế trên cánh tay của Lâm Dương cũng có, sau một tiếng đồng hồ thì sẽ biến mắt.
Về phần trà sữa, chẳng qua là kim bạc của Lâm Dương có mánh khoé mà thôi.
“Anh rốt cuộc là làm cái gì vậy?” Huyết U U liếc mắt nhìn Lâm Dương hỏi.
“Tôi? Tôi chỉ là một bác sĩ bình thường.
” Lâm Dương cười nói.