“Bác sĩ?”
Huyết U U âm thầm khịt mũi một tiếng, dè bĩu: “Tôi chưa từng thấy bác sĩ nào dùng độc dược giỏi như anh.
”
“Trong y học cổ truyền Trung Quốc có một phương pháp trị liệu được gọi là Lấy độc trị độc’, cho nên hầu hết y học cổ truyền Trung Quốc đều nghiên cứu về tất cả độc tố.
”
“Như vậy ư… Nhưng theo thông tin tôi điều tra được thì anh chỉ là một tên con rẻ vào cửa mà thôi.
Nghe nói còn là một phế vật cả ngày ăn bám chờ chét, loại người như anh, từ khi nào lại có y thuật cao cường như vậy? “Huyết U U không hiểu được hỏi.
“Mỗi người đều có một sở thích.
Sở thích của tôi chính là đọc sách y học, Khi rảnh rỗi, thì sờ mó một số loại thảo mộc, chỉ như vậy thôi.
”
“Chỉ như vậy?”
“Được rồi, thời gian không còn sớm nữa, tôi nên đi rồi.
”
Lâm Dương cũng lười nói nhảm tiếp với Huyết U U, chuyện đã làm xong rồi, đương nhiên phải cáo từ.
Nhưng đúng lúc này, một vệ sĩ vội vàng chạy vào.
“Thưa cô, thưa cô, không hay rồi!” Vệ sĩ kia với vẻ mặt lo lắng chạy vào phòng, vội vàng hét lên.
*Xảy ra chuyện gì vậy?” Huyết U U nhíu mày hỏi.
“Đảo… có người trên đảo đến!” Người đó hoảng sợ nói.
Loảng xoảng!
Huyết U U không ngồi vững, cái mông nhỏ của cô ta trực tiếp ngã xuống đắt.
Nhưng cô ta lại không biết đau, mà thay vào đó, ngắn người nhìn tên vệ sĩ kia, sau đó đột nhiên đứng dậy hét lên: “Nhanh! Nhanh đi chuẩn bị, thu dọn tất cả mọi thứ, nhanh lên!!!”
“Vâng vâng vâng…”
Những người trong văn phòng chân tay luống cuống vội vàng chạy ra.
“Đảo?”
Lâm Dương có chút nghỉ hoặc, nhưng cũng không hỏi nhiều, lắc đầu rồi quay người rời đi.
Nhưng vào lúc này, Huyết U U đột nhiên hét lên.
“Lâm Dương! Anh chờ chút!!”
“Thế nào? Chủ tịch Huyết còn có chuyện gì nữa sao?”
Lâm Dương khó hiểu nhìn cô ta.
“Lâm Dương, anh…anh có biết y thuật không?” Huyết U U vội vàng hỏi.
“Không phải cô đã biết rồi sao? Biết một chút.
”
“Vậy thì anh có thể giúp tôi một chuyện được không?”
Huyết U U cố nặn ra một nụ cười, xoa đôi tay nhỏ bé nói.
“Không.
” Lâm Dương dứt khoát từ chối, nói xong liền rời đi.
“Đừng mà!” Huyết U U muốn khóc không ra nước mắt, trực tiếp lao ra, nắm lấy tay Lâm Dương vội vàng hét lên: “Lâm Dương, chỉ cần anh không đi mà giúp tôi chuyện này, thì tôi không cần tiền nữa, được không? “
“Cô cảm thấy một tỷ phú như tôi sẽ quan tâm đến chút tiền đó của cô sao?”
“Lâm Dương, chỉ cần anh giúp tôi chuyện này, anh muốn tôi làm cái gì, tôi đều sẽ đáp ứng anh!” Huyết U U lo lắng liên tục dậm chân.
“Không được!”
“Anh …” Huyết U U nghiên răng nghiền lợi, tức giận nói: “Nếu như anh không giúp tôi, thì cho dù tôi có chết, cũng nhất định sẽ phát huy hết năng lực của mình, khiến cho nhà họ Tô của anh muốn sống không được, muốn chết cũng không xong! “
“Cô đang uy hiếp tôi ư?” Lâm Dương hơi quay đầu, ánh mắt lạnh lùng, trong con ngươi hiện lên vẻ hung hãn.
Thân thể yêu kiều của Huyết U U run lên, sau đó vội vàng nặn ra một nụ cười nói: “Không phải không phải … Tôi…
Tôi không phải là có ý đó… Tôi chỉ là… chỉ là muốn xin anh giúp đỡ tôi…”
“Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói trước đi!”
Lâm Dương âm thầm thở dài một hơi nói.