Những người có mặt tại hiện trường đều giật mình, nhìn về hướng phát ra âm thanh, thì phát hiện người đang nói chính là Trương Tùng Hồng, con trai cả của ông cụ Trương.
Trương Tùng Hồng là người rất có tiếng nói trong nhà họ Trương, không chỉ vì ông ta đảm đương phần lớn công việc kinh doanh của gia đình, mà còn vì ông ta có một mạng lưới quan hệ phức tạp ở tỉnh Quảng Liễu.
Nhưng mà, ông ta chưa bao giờ thích gia đình của Trương Tỉnh Vũ, đặc biệt là Tô Quảng, ông ta cực kỳ thù hận.
Người ta nói rằng hai mươi năm trước Trương Tỉnh Vũ vốn dĩ đã được sắp đặt để trở thành vợ của một gia đình lớn.
Một khi Trương Tỉnh Vũ gả đi, với quan hệ thông gia của nhà họ Trương, thì con đường của Trương Tùng Hồng sẽ dễ đi hơn rất nhiều, chỉ cần cuộc hôn nhân thành công, thành công của Trương Tùng Hồng sẽ không còn xa nữa.
Nhưng vì sự tuỳ hứng của Trương Tinh Vũ mà ông ta đã đánh mất những thứ này, vì vậy gia đình của Trương Tùng Hồng rất thù hận Trương Tỉnh Vũ.
Thêm với việc, vợ và con trai của ông ta đã có đi đến Giang Thành một chuyến và trở về với thương tích đầy mình.
Trương Tùng Hồng đương nhiên đem món nợ này tính lên đầu gia đình của Tô Quảng, vì vậy ánh mắt nhìn bọn họ càng lúc càng trở nên lạnh lùng hơn.
“Ò? Tùng Hồng, câu này của con là có ý gì? Chẳng lẽ trong tay con cũng có bức Thượng Nguyệt đồ sao?” Ông cụ Trương cau mày hỏi.
“Vâng.” Trương Tùng Hồng gật đầu, sau đó phát tay.
Ngay lúc đó có hai bóng người ở cửa.
Chính là Trương Bảo Húc và mẹ Nhậm Ái của anh ta, nhưng Trương Bảo Húc lúc này đang ngồi trên xe lăn được người ta đẩy vào.
Tứ chỉ của anh ta được bó bột bằng thạch cao, trong tay mang theo một bức tranh.
“Cháu trai, cháu làm sao vậy?” Ông cụ lo lắng, ngay lập tức đứng dậy bước tới hỏi thăm đầy quan tâm.
“Ông nội, cháu không sao.
Cháu chỉ cần nghỉ ngơi một khoảng thời gian là sẽ bình phục thôi.
Hôm nay là sinh nhật của ông.
Xin hãy tha thứ cho cháu trai của ông vì đã không thể cúi đầu trước ông.
Đây là món quà sinh nhật mà gia đình chúng cháu dành tặng cho ông.
Bức Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải, ông nội, cháu chúc ông vĩnh hằng như mặt trăng, thăng như mặt trời, thọ tựa Nam Sơn, sẽ không đổ nát hay sụp đổ, như cây tùng xum xuê, cơ nghiệp phát triển thịnh vượng.
“
Trương Bảo Húc cười nói, nhưng giọng nói rất yếu ớt, có chút thở hỗn hển.
Ông cụ cực kỳ không đành lòng.
“Cha, cha có biết rằng vì bức Thượng Nguyệt đồ này mà Bảo Húc đã đặc biệt đi một chuyến đến Giang Thành.
Nếu không vì bức tranh này, Bảo Húc sẽ không đến Giang Thành càng không bị tai nạn xe hơi, không bị tai nạn xe, nó làm sao có thể biến thành dáng vẻ như thế này… “Nhậm Ái ở phía sau bắt đầu khóc lóc.
“Đứa trẻ ngoan.”
“Gia đình này quá hiếu thảo rồi.”
“Đúng vậy.”
“Quá cảm động rồi.”
Những người khách xung quanh lần lượt lau nước mắt.
Ông cụ cũng rất cảm động.
“Cháu trai, cháu hà tất phải làm như vậy?”
“Chỉ cần ông nội thích, Bảo Húc làm vậy có tính là gì.” Trương Bảo Húc cười nói.
Ông cụ nặng nề thở dài: “Cháu trai, cháu đã chịu khổ rồi…”
“Ông ơi, ông nhận bức tranh đi.”
“Ờ, được…”
Ông Trương run rẫy cầm lấy bức tranh trên tay, đôi mắt già nua có chút sáng lên.
Thấy vậy, những vị khách xung quanh không khỏi vỗ tay tán thưởng, có người còn cổ vũ nhiệt tình.
Cảnh tượng vô cùng cảm động khiến người ta phải rơi lệ.
Lâm Dương ánh mắt hơi ngưng tụ.
Trương Tinh Vũ và Tô Quảng ở phía sau sắc mặt vô cùng tái nhọt.
Đều không ngờ rằng mọi chuyện lại thành ra như thế này.
Theo cách này, bức tranh của Trương Bảo Húc có phải là thật hay không cũng không quan trọng, bởi vì trong mắt ông cụ, ý nghĩa của bức tranh này không phải là thật hay giả, mà là lòng hiếu thảo của Trương Bảo Húc đối với ông.
Xấu hỗ nhất là Tô Quảng.
Ông cầm bức tranh đứng đó, ngây người nhìn cảnh tượng này, không biết phải làm sao mới tốt.
Tiếp tục tặng sao?
Đúng là trò cười, tranh của ông có đẹp hơn của người ta không? Nếu đó là hai bức tranh khác nhau thì không sao, nhưng bây giờ chúng là hai bức tranh giống nhau, làm sao mà tặng đây?
Trương Tùng Hồng là ai? Những thứ mà ông ta tặng có thể là đồ giả sao?
Người ta tặng vật phẩm thật, vì như vậy mới xảy ra tai nạn xe, điều này thật quý trọng biết bao, chân thành biết bao.
Còn ông tặng đồ giả … đây không phải là đang đem ông cụ ra làm trò cười sao?
_ ì Tô Quảng đứng tại chỗ một hồi lâu, dáng vẻ có chút tiền không được mà thoái không xong.
“Đều do cậu, cậu nói xem cậu tặng bức tranh làm cái gì? Bây giờ thì tốt chưa? Tôi sớm đã nói rồi tặng một ít đồ trang sức bằng ngọc là được rồi!” Trương Tinh Vũ hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Dương, vội vàng xoay người nói: “A Quang, mau lại đây, cầm lấy những đồ trang sức bằng ngọc bích này, nhanh lên.”
“Được.”
Tô Quảng vội vàng đi qua.
Nhưng vào lúc này, Nhậm Ái kia hét lên.
“Ò, anh rể, anh đi đâu vậy? Anh không chúc sinh nhật cha chúng ta sao?”
Ngay khi những lời này rơi xuống, tốc độ của Tô Quảng như đông cứng lại.
“Anh rễ, hôm nay sinh nhật của cha chúng ta là một ngày đại hỷ.
Mỗi người trong nhà họ Trương nên đến chúc mừng sinh nhật một cách chân thành.
Quà cáp không quan trọng.
Điều quan trọng là lòng thành.
Nếu không có tiền thì chỉ cần mua một món phụ kiện nhỏ tặng cho cha chúng ta là được rồi.
Anh mua tranh giả tặng cha là có ý gì? Anh có nghĩ cha chúng ta là loại người thích sưu tầm tranh giả không? Nếu chuyện này truyền ra ngoài thì danh tiếng của cha không phải sẽ bị hủy hoại hoàn toàn sao? Anh rốt cuộc là có Ninh h Tô Quảng vừa nghe xong thì sắc mặt tái xanh.
“Thật mất mặt!” Trương Tường hừ nói.
“Tô Quảng, sao anh có thể làm như vậy?” Trương Côn hỏi.
“Tại sao Tỉnh Vũ lại cưới một thứ vô dụng như vậy?” Trương Hoa Ca lạnh lùng lắc đầu.
“Thật không coi được.”
“Đúng vậy.”
Những vị khách xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, hoặc là cười nhạo hoặc là chế giễu.
Tô Quảng không thoải mái khi đứng ở giữa, ông ước gì có một cái lỗ nào để chui xuống ngay lúc này.
Đối với Trương Tinh Vũ và Tô Nhan, sớm đã tức giận đến mức ngũ khiếu bốc khói rồi.
“Được rồi, được rồi, đừng nói nữa!” Ông cụ Trương không chịu đựng tiếp được nữa.
Mặc dù không thích con rễ Tô Quảng, nhưng cho dù như thế nào thì con gái mình cũng đã gả cho người ta rồi, hơn nữa ông ấy cũng được coi là người nhà họ Trương, hôm nay có nhiều người ngoài như vậy, ông cũng không muốn làm náo loạn để người ngoài chê cười.
“Cha …” Tô Quảng nhìn ông một cái.
“Con đi xuống trước đi.” Ông cụ Trương nhẹ giọng nói.
“Vâng …” Tô Quảng thở dài rồi cầm bức tranh lui về sau.
Quà không tặng được, không những mắt mặt, e rằng còn sợ trong lòng ông cụ, cái gia đình này càng ngày càng không được hoan nghênh, đúng không?
Quả là lợi bắt cập hại…
Tuy nhiên, ngay lúc Tô Quảng đang định rút lui, một giọng nói đột nhiên vang lên.
“Cha, cha lui về làm gì vậy? Tranh của con còn chưa tặng cho ông nội!”
Nghe đến đây, mọi người đều sững sờ.
Nhìn về phía nguồn âm thanh, mới phát hiện ra Lâm Dương đang đứng lên phát ra âm thanh.
“Lâm Dương?”
“Cái thứ rác rưởi này lại dám nói sao?”
“Rõ ràng biết là giả mà vẫn muốn tặng sao? Đây là muốn đánh vào mặt ông cụ sao?”
“Ò, cái gia đình này thật thú vị, Tô Quảng vô dụng, Lâm Dương này lại càng vô dụng hơn! Cũng khó khăn cho hai người phụ nữ Tô Nhan và Trương Tỉnh Vũ há.”
Khách khứa bật cười.
“Lâm Dương, anh đang nói cái gì ở đây vậy? Còn chưa đủ xấu hỗ sao?”
“Anh cho rằng ông nội ở trước mặt nhiều người như vậy sẽ nhận đồ giả sao?”
Thành Bình và Trương Mậu Niên lạnh lùng nói.
Trên thực tế, đôi khi đồ giả tốt còn có giá trị sưu tập hơn đồ thật, nhưng đồ giả chính là đồ giả.
Ở trước mặt nhiều người như vậy, e rằng bức tranh giả này có hoàn mỹ đến đâu thì ông cụ Trương cũng không thể nào nhận được, càng huống hồ bức Thượng Nguyệt đồ của Cố Khải cực kỳ khó bắt chước, hàng giả trên thị trường hiện nay không thể nào so sánh được với bức tranh gốc.
Chỉ là.
Ngay khi Thành Bình nói xong, Lâm Dương lắc đầu.
“Ai nói với anh đây là đồ giả?”
“Cái gì?”
“Không phải giả sao?”
Quan khách lại lần nữa sôi sùng sục.
“Thật buồn cười, cái này của anh không phải là đồ giả không lẽ là đồ thật sao? Vậy ý của anh là nói bức tranh Thượng Nguyệt đồ mà nhà bác cả tặng là đồ giả sao?”, Trương Côn, con trai của Trương Kiềm, buồn cười nói.
Nhiều người cũng bật cười.
Trương Tùng Hồng, trụ cột của nhà họ Trương, một người có máu mặt ở tỉnh Quảng Liễu, còn Tô Quảng thì sao? Một công chức dưới đáy Giang Thành cả đời hỗn loạn chờ chết, hai người này ai có thể cầm ra được nguyên tác đã không cần đoán cũng biết được rồi.
“Lâm Dương, đừng nói nữa.”
Tô Quảng lo lắng.
Ông cụ khó khăn lắm mới cho ông một lồi thoát, Lâm Dương lại nhảy ra làm rối thêm, chẳng lẽ là muốn mình chết sao?
“Cha, cha mở bức tranh ra cho mọi người xem thử bức tranh của con có phải là thật không!” Lâm Dương nói.
“Cái này…”
“Chuyện đã đến nước này, cha còn lựa chọn nào khác nữa không?”
Tô Quảng nghe vậy sắc mặt chỗ đỏ chỗ trắng, cuối cùng thở dài nói: “Được.”
Dù sao cái này cũng làm mắt mặt quá rồi, lúc này cũng chỉ có thể nghe lời Lâm Dương.
Tô Quảng cởi bỏ lớp ren trên cuộn tranh, sau đó mở bức tranh và trải ra cho mọi người cùng xem.
Vô số cặp mắt xung quanh nhìn về phía nó.
Ông cụ cũng nhìn chằm chằm.
Nhiều người đã nhìn thấy bức tranh Thượng Nguyệt đồ, nhưng bức tranh này lại có một sức hấp dẫn độc đáo mà không ai có thể nói ra được.
Tuy nhiên, một lúc sau, ông cụ bỗng như nhận ra điều gì đó, ông đột ngột đứng dậy, bước tới và giật lấy bức Thượng Nguyệt Đồ.
“Hả2”
Những người trong phòng đều vô cùng bàng hoàng.