Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


“Trưởng lão, người ta đã lên tiếng khiêu chiến đảo chủ rồi, nhưng đảo chủ lại trồn tránh không đấu, ngược lại ép buộc chúng tôi vây đánh người ta, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi của đảo Vong Ưu chúng ta không phải sẽ bị hủy hoại hết sao?” Người tên Trương Hoán lập tức phản bác.

“Cậu…cậu nói cái gì? Cậu đang dạy dỗ tôi sao?” Lục trưởng lão tức giận đến mức toàn thân run lên.

“Đệ tử không dám, nhưng nếu như ngay cả đảo chủ cũng không dám giao đấu với Lâm Thiên Kiêu này, vậy thì tại sao tôi còn phải ở lại trên đảo Vong Ưu chỉ có thể ức hiếp kẻ yếu và sợ kẻ mạnh này chứ?”
Người tên Trương Hoán đó tức giận nói, cởi bỏ lệnh bài đệ tử của Đảo Vong Ưu ở thắt lưng hung hăng ném xuống đất, sau đó nhanh chóng chạy về phía Lâm Dương, khuyu gối, quỳ xuống trước mặt Lâm Dương.

Lâm Dương vô cùng sửng sốt.

Nhưng lại nghe thấy Trương Hoán hét lên: “Lâm Thiên Kiêu, xin anh hãy đưa tôi ra khỏi đảo, thu nhận tôi làm đồ đệ! Ngay cả đảo chủ của đảo Vong Ưu cũng không dám đấu với anh.

Võ công của anh chắc chắn là trên cả ông ta!
Chỉ cần anh đồng ý, Trương Hoán nguyện làm trâu làm ngựa cho anh cả đời này! “
Nói xong, liền đập đầu xuống đất!
Lâm Dương vội vàng kéo người đó đứng lên.

Nhưng vào lúc này, càng ngày càng có nhiều đệ tử ngoại đảo lao ra khỏi đám đông.

Tất cả bọn họ đều quỳ xuống trước mặt Lâm Dương, lần lượt khấu đầu hét lên.

“Lâm Thiên Kiêu, thu nhận chúng tôi làm đồ đệ đi!”
“Lâm Thiên Kiêu, cầu xin anh, đưa chúng tôi ra khỏi này bi “Chúng tôi cũng không muốn ở lại đảo Vong Ưu nữa!”
“Đảo Vong Ưu không chịu truyền dạy võ công cho chúng tôi, vậy thì chúng tôi sẽ học hỏi từ Lâm Thiên Kiêu!”
“Lâm Thiên Kiêu, thu nhận tôi đi!”
“Cầu xin anh…”
Tiếng hò hét nườm nượp không ngót, chỉ trong thời gian mấy phút ngắn ngủi đã có gần một ngàn đệ ngoại đảo quỳ xuống khấu đầu với Lâm Dương.

Tất cả các trưởng lão đều sững sờ.

Đảo chủ của đảo Vong Ưu liên tục lùi về phía sau, sững sờ nhìn cảnh tượng này, giống như người mắt hồn …
“Các cậu…các cậu làm cái gì vậy? Đứng dậy! Đứng dậy hết cho tôi!” Huyết Nham vô cùng lo lắng, lập tức chạy tới, hét lên một cách cuồng loạn.

Nhưng… không có ích gì.

Những đệ tử ngoại đảo này đã hoàn toàn chết tâm rồi.

Bọn họ sớm đã không còn muốn ở lại đảo Vong Ưu nữa.

Bây giờ Lâm Dương xuất hiện, bọn họ làm sao có thể tiếp tục lãng phí thời gian ở đây chứ?
“Đám khốn kiếp các cậu, ăn cây táo rào cây sung, lại phản bội đảo Vong Ưu chúng tôi! Các cậu rốt cuộc có chút xấu hổ nào không?” Sở Túc cũng tức giận, bước lên lớn tiếng khiển trách.

“Phản bội tông môn, khi sư diệt tổ, thiên lý bất dung, nếu như các cậu phản bội đảo Vong Ưu của tôi, vậy các cậu cũng không xứng sống trên đời này nữa! Tôi sẽ giết chết các cậu ngay tại đây!” Lục trưởng lão lại hét lên.

Lâm Dương vừa nghe vậy lại liên tục khit mũi, trừng mắt nhìn Lục trưởng lão nói: “Thế nào? Một khi vào đảo Vong Ưu của các ông, thì không thể rời đi được sao? Bọn họ đến bái sư học nghệ, không phải là đến để ký khế ước bán thân! Sống chết của bọn họ, còn đến lượt các ông quyết định ư2 “
“Cậu… cậu nói cái gì?” Lục trưởng lão tức giận và lo lắng.

“Lâm Dương, nơi này không đến lượt cậu nói chuyện, không lẽ cậu còn muốn quản chuyện nội bộ của đảo Vong Ưu chúng tôi ư?” Vẻ mặt của Huyết Nham trở nên u ám, trừng mắt nhìn Lâm Dương hỏi.

“Bọn họ đã không còn là người của đảo Vong Ưu nữa.


“Có phải hay không, cậu nói là được ư!”
“Đúng vậy, chuyện này không đến lượt một người ngoài như cậu quản!”
Các trưởng lão lần lượt hét lên, chỉ trích Lâm Dương.

Lâm Dương cau mày, lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: “Huyết trưởng lão, ông phải nghe cho rõ, những người này.

khấu đầu với tôi, thì chính là người của Huyền Y Phái tôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui