Chàng Rể Siêu Cấp Của Nữ Thần


Văn Lệ lẳng lặng nhìn về phía Phạm Lạc ở đằng kia, trong mắt có máy phần lo lắng Phạm Lạc khẽ nhíu mày, dường như cũng hiểu được ý của Văn Lệ, vẻ mặt khó coi, nhỏ giọng nói: “Chắc là không thể nào đâu! Em đừng suy nghĩ nhiều! Chủ tịch Lâm là người như thế nào? Đó là nhân vật đáng giá ngàn tỷ vạn tỷ, còn người bị chúng ta đuổi đi thì thế nào chứ? Anh ta lái chiếc xe ô tô rách nát 100 triệu, ăn mặc cũng chẳng ra làm sao, loại người đó sao có thể là chủ tịch Lâm chứ?”
“Cái này…hình như cũng có lý, nhưng mà… nghe nói chủ tịch Lâm rất âm điệu thấp, bình thường hiếm khi lộ mặt trước đám đông, em lo lắng …” Văn Lệ muốn nói lại ngừng.
“Em lo lắng cái mông gì mà lo lắng chứ, đừng nghĩ ngợi lung tung nữa! Yên tâm, chắc chắn không phải anh ta!”
Phạm Lạc khit mũi, vẫn không chịu tin.
“Nhưng mà Anh Lạc…chúng ta suy nghĩ theo chiều hướng xấu, nếu như người đó thật sự là chủ tịch Lâm, thì chúng ta phải làm sao đây?” Văn Lệ vẫn không yên tâm, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng hỏi.
Vẻ mặt của Phạm Lạc hơi chùng xuống, anh ta quay sang khit mũi khinh thường nói: “Trước tiên không nói chuyện này là thật hay giả, cho dù là thật, vậy thì sao chứ? Mặc dù anh không phải là nhân vật chính của bộ phim này, nhưng nếu như không có anh thì sẽ không có sức kêu gọi doanh thu phòng vé, chúng ta đại diện cho lượng truy cập!
Nếu như chủ tịch Lâm thực sự hy vọng khoản đầu tư của mình sẽ được thu hồi lại, thì anh ta không nên vì chuyện nhỏ nhặt này mà tính toán với chúng ta.

Suy cho cùng, lúc đó anh ta đội mũ, chúng ta không nhận ra anh ta cũng là chuyện rất thường! Anh ta làm loạn gì với chúng ta chứ?
Càng huống hồ, anh ta có tư cách gì mà làm loạn với chúng ta? Chúng ta là đại minh tinh, Tống Kinh cũng phải khách sáo với chúng ta, không phải sao? Nếu như không phải vì nể mặt vài lần hợp tác đóng phim cùng Tống Kinh trước đó, đoàn phim này có thể mời được tôi sao?”
Văn Lệ nghe vậy, đôi mắt liền sáng lên, lúc này mới yên tâm.
“Tại sao các anh không nói gì?” Tống Kinh thấy không có ai trả lời, càng ngày càng tức giận, hung hăng trừng mắt nhìn mọi người: “Tôi không tin chủ tịch Lâm vô duyên vô cớ vu oan cho chúng ta! Chắc chắn là có người đã đắc tội với chủ tịch Lâm! Tôi khuyên các người tốt nhất nên ngoan ngoãn đứng ra thừa nhận, sau đó cùng tôi đi xin lỗi chủ tịch Lâm! Bằng không! Cút ra khỏi đoàn phim cho tôi!”
Tuy nhiên, lời này vừa nói ra, vẫn không có ai lên tiếng.
Tống Kinh cũng sắp bùng nỗ rồi.
Mãi đến lúc này, đội trưởng đội bảo vệ đột nhiên lên tiếng.
“Đạo diễn Tống, tôi nhớ ra rồi, hôm nay quả thực có một người muốn vào đoàn phim của chúng ta, kết quả là bị chặn lại!”
*Ai?” Tống Kinh đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt nhìn đội trưởng đội bảo vệ hỏi.
“Tôi không biết người đó.

Anh ta đội mũ lưỡi trai, tự xưng cũng là thành viên trong đoàn phim của chúng ta, nhưng lại bị cô Văn Lệ chặn lại.

Cô Văn Lệ nói rằng người đó đến để tống tiền chúng ta và yêu cầu tôi đuổi anh ta đi!” Đội trưởng đội bảo vệ gượng cười nói.
“Văn Lệ!” Sắc mặt của Tống Kinh ảm đạm, sau đó quay đầu trừng mắt nhìn cô ta.
Văn Lệ giật mình, vội vàng giải thích: “Đạo diễn Tống, anh đừng hiểu lầm, người đó không phải là chủ tịch Lâm, mà là tài xế gây sự lái xe đụng phải anh Lạc! Anh ta đến nơi này của chúng ta chỉ là để tống tiền, nếu như là chủ tịch Lâm, sao có thể làm ra chuyện như vậy chứ?”
“Tài xế gây sự? Có chuyện gì vậy?”
“Đạo diễn Tống, khi anh bước vào không nhìn thấy đầu xe của Anh Lạc bị va đập sao? Đó chính là chuyện tốt của anh chàng bị đuổi kia làm ra, loại người này làm sao có thể là chủ tịch Lâm chứ?” Văn Lệ gượng cười nói.
Tống Kinh nhíu mày, trừng mắt nhìn Văn Lệ hỏi: “Cô có biết tài xế gây tai nạn đó không?”
“Không quen biết, tôi thậm chí còn không nhìn rõ mặt anh ta, anh ta đội một chiếc mũ…”
“Vậy thì cô đã từng nhìn thấy chủ tịch Lâm chưa?”
“Đương nhiên, đã từng nhìn thấy trên TV …” Văn Lệ nói đến đây, đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Quả không ngoài dự đoán, g Kinh đập bàn, nổi giận đùng đùng chỉ vào Văn Lệ nói: “Cô còn chưa nhìn rõ mặt tài xế gây tai nạn.

Dựa vào cái gì mà chắc chắn đó không phải là chủ tịch Lâm chứ?”
“Cái này …” Văn Lệ cứng họng.
“Chắc chắn là không sai rồi, chắc chắn là không sail” Tống Kinh quay vòng vòng trên sân khấu, sau đó chỉ vào Văn Lệ nói, “Cô, lập tức đi với tôi một chuyền! Còn Phạm Lạc, anh cũng vậy, lập tức đi theo tôi đến Dương Hoa nói rõ ràng với chủ tịch Lâm! Phải hoá giải hiểu làm này! Nếu không, e rằng bộ phim này của chúng ta sẽ không quay tiếp được nữa!”
“Hả?” Văn Lệ sững sờ.
Phạm Lạc ở phía sau không thể nhìn tiếp được nữa, lập tức bước tới, đứng bên cạnh Văn Lệ nói: “Đạo diễn Tống, anh đừng cáu kỉnh như vậy, chuyện này còn chưa rõ ràng!
Anh cũng không biết rõ người đó rốt cuộc có phải là chủ tịch Lâm hay không? Có lẽ chuyện này chỉ là hiểu lầm!
Nếu như là hiểu lầm, vội vàng chạy tới Dương Hoa xin lỗi chủ tịch Lâm như vậy, chủ tịch Lâm sẽ thấy đường đột, chúng ta cũng không còn mặt mũi.

Chuyện này không phải sẽ loạn lên sao? “
“Phạm Lạc, vậy anh nói phải làm sao?” Tống Kinh nhíu mày hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui