Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


“Bác cả?”
Giang Thành lập tức nhíu mày nhìn về phía Hứa Chí Quốc.

Thật ra lần trước Giang Thành đã gặp Hứa Chí Quốc, hơn nữa còn vì vấn đề bệnh tình của em trai giáo viên Trần Dao xinh đẹp, lúc ấy anh hung hăng đánh vào mặt Hứa Chí Quốc.
Lúc ấy tuy Giang Thành biết viện trưởng Thẩm Băng gọi người này là Giáo sư Hứa, nhưng anh thật sự không thể ngờ, người này lại có quan hệ thân thích với Hứa Tình, là bác của Hứa Tình.

Sao đến bây giờ anh vẫn chưa từng nghe nhà họ Hứa nhắc đến.
"Hừ." Hứa Chí Quốc nghe được sự nghi hoặc của Giang Thành, lập tức nhíu mày nhìn về phía Giang Thành.

Ông ta cực kỳ không thích Giang Thành, hèn nhát làm con rể nhà họ Hứa, còn luôn làm mấy chuyện đường ngang ngõ tắt.
"Hứa Tình, lần này bác tới Lư Dương, một là tới đây học tập nghiên cứu, chuyện thứ hai là tìm bố cháu có chút chuyện riêng, muốn hẹn ông ấy ăn cơm." Hứa Chí Quốc nhìn Hứa Tình nghiêm túc nói.
"Bác cả, bố ngày thường khá bận, chắc là không có thời gian." Sắc mặt Hứa Tình hơi không tốt, từ chối thẳng.
Giang Thành lập tức nhìn ra được, Hứa Tình tuy rằng gọi Hứa Chí Quốc bác cả, nhưng cũng không thích ông ta lắm.
"Hứa Tình, tốt xấu gì cũng là người một nhà, cãi nhau cũng không nên để lâm vào bế tắc, nếu không nhà cháu cũng không thể quay về với dòng họ." Hứa Chí Quốc hơi nghiêm túc nói.
"Ha ha, dòng họ như vậy, không trở về cũng được." Hứa Tình nói thẳng, rồi đi vào bệnh viện.
Giang Thành vừa định đi vào, Hứa Chí Quốc kêu lên: "Cậu là Giang Thành phải không?”
"Đúng vậy." Giang Thành nhìn ra Hứa Tình đối với người bác cả này không thích lắm, cho nên cũng không gọi bác cả.

"Dựa theo bối cảnh, cậu nên gọi tôi là bác cả, nhưng tôi cực kỳ không thích cậu." Hứa Chí Quốc lạnh lùng nói.
"Thật trùng hợp, tôi cũng không thích ông." Giang Thành lạnh nhạt nói.
"Cậu."
Hứa Chí Quốc không ngờ rằng Giang Thành lại dám đối xử với ông ta như vậy, bởi vì ông ta nghe nói Giang Thành là một kẻ rất hèn nhát, hiện tại xem ra không phải như vậy.
"Tôi biết cậu là con rể của Hứa Chí Quân, cũng biết trước kia cậu hèn nhát như thế nào.

Dù sao người như cậu cũng không xứng với Hứa Tình, tôi muốn cậu rời khỏi con bé càng nhanh càng tốt." Hứa Chí Quốc hất mặt hướng lên trời, cao ngạo nói.
"Tại sao?"
"Không vì sao hết, mặc dù Hứa Chí Quân rời khỏi nhà họ Hứa chúng tôi, nhưng ông ấy mãi mãi là người nhà họ Hứa chúng tôi.

Hôn nhân của con gái ông ấy, đương nhiên phải do nhà họ Hứa làm chủ." Hứa Chí Quốc lạnh lùng nói.
Giang Thành lúc này mới hiểu được, thì ra Hứa Chí Quốc bởi vì chuyện của Hứa Tình, cảm thấy mình không xứng với cô.
"Nếu như là chuyện này, vậy có thể khiến ông phải đi một chuyến vô ích rồi.

Bởi vì tôi không thể rời khỏi Hứa Tình, cô ấy cũng không thể rời khỏi tôi." Giang Thành nói xong liền đi vào trong bệnh viện.
"Cậu..."
Hứa Chí Quốc vừa định nói gì đó, bỗng nhiên nghe bên ngoài truyền đến tiếng la hét.

"Cứu, mau tới cứu mạng."
Giang Thành và Hứa Chí Quốc quay đầu, liền nhìn thấy một người áo đen to khỏe, ôm một thiếu niên toàn thân đẫm máu chạy vào.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Hứa Chí Quốc thấy thế vội vàng nghênh đón, dù sao hiện tại ông ấy cũng ở chỗ này nghiên cứu, xảy ra chuyện cũng phải quan tâm nhiều hơn một chút.
"Anh ấy..."
"Thiếu niên này chắc là đã xảy ra tai nạn khá nghiêm trọng.

Nhìn xem hai chân gãy xương, chấn thương sọ não, xương sườn gãy.

Tình hình tương đối nghiêm trọng." Giang Thành nhìn thoáng qua tình huống của thiếu niên, lập tức nói.
Hơn nữa Giang Thành cảm giác cậu bé này rất quen mắt, hình như là một cậu bé trong một nhóm mà em gái mình thích, tên là nhóm Hải Dương.
"Cậu đang nói bậy bạ gì vậy? Còn chưa kiểm tra kĩ lưỡng, sao cậu dám ăn nói lung tung như thế?" Hứa Chí Quốc lập tức lạnh lùng nói với Giang Thành, dù sao ông ta cùng dùng thân phận giáo sư tới, sao có thể khiến Giang Thành cướp đi sự nổi tiếng.
"Tôi đang nói sự thật, tình cảnh của cậu ấy, chỉ có tôi mới có thể chữa khỏi." Giang Thành sờ mạch của người bị thương, nhẹ giọng nói.
Giang Thành có thể cảm giác được, vết thương của người này còn nghiêm trọng hơn so với tình cảnh của Phương Lan Lan lúc trước, chủ yếu là tổn thương hộp sọ khá nghiêm trọng.
"Nói nhảm, loại tình huống này chỉ có Tây Y mới có thể trị liệu, cậu là một bác sĩ Trung Quốc, đừng làm chậm trễ chuyện ở đây." Hứa Chí Quốc lạnh lùng nói.
Vốn Hứa Chí Quốc coi thường Giang Thành, hơn nữa y học Trung Quốc trong mắt ông ta chỉ là thủ đoạn lừa gạt người khác.


Lần trước tuy rằng tùy tiện chữa khỏi bệnh nhân, nhưng rõ ràng chỉ là may mắn mà thôi.
"Hai người rốt cuộc bao giờ mới thôi? Nếu như để chậm trễ, Tổng giám đốc Hải sẽ không dễ dàng tha thứ cho mấy người." Người áo đen to khỏe vẻ mặt nóng nảy nói.
"Tổng giám đốc Hải?"
Hứa Chí Quốc biết rõ đây là người của Tổng giám đốc Hải, đó chính là người quản lý thiết bị y tế lớn nhất ở tỉnh Đông Trung Quốc.

Không cần nói thành phố Lư Dương, cho dù là ở Tỉnh Thành, cũng không ai dám không nể mặt Tổng giám đốc Hải.
Giang Thành nghe họ Hải, anh liền biết, cậu ta chính là Hải Tử trong nhóm nhạc Hải Dương mà em gái mình yêu thích, một người khác tên là Dương Tử.
"Được, chúng tôi lập tức đi kiểm tra." Hứa Chí Quốc căn bản không quan tâm đến chẩn đoán của Giang Thành, trực tiếp bảo y tá sắp xếp kiểm tra.
Rất nhanh kết quả kiểm tra đã đưa ra, Hứa Chí Quốc nhìn qua báo cáo kiểm tra, phát hiện tình huống người bị thương lại hoàn toàn giống với chẩn đoán trước đó của Giang Thành.
"Được, nếu kết quả kiểm tra đã có, ông sắp xếp phẫu thuật ngay đi.

" Người áo đen to khỏe cũng không muốn cậu chủ mình trông coi xảy ra chuyện gì, vội vàng nói.
"Người anh em, tình huống này, dụng cụ y tế của bệnh viện này thật sự không ổn lắm, nếu ở Tỉnh Thành tôi còn có thể chắc chắn mấy phần." Hứa Chí Quốc nhìn thấy tình trạng thương tích, biết tình huống này đã không thể cứu chữa.

Cho dù có thể cứu mạng về, nhưng cũng sẽ trở thành người thực vật.
"Ông đang nói cái gì vậy?" Người áo đen to khỏe vừa nghe, lập tức mất hứng vội vàng đưa tay kéo cổ áo ông ta.
"Tôi nói thật, bây giờ cậu ấy ở lại đây cũng không giữ được mạng sống, anh nên chuyển viện sớm đi." Hứa Chí Quốc vội vàng nói.
"Ông đây, mẹ nó, còn có thể đi đâu?" Người áo đen to khỏe giận dữ quát.
"Anh đừng giận tôi, tôi là giáo sư nghiên cứu ở Tỉnh Thành, không phải bác sĩ ở đây." Hứa Chí Quốc vội vàng nói.
"Ông đây mặc kệ, ông nhất định phải chữa trị cho tôi." Người đàn ông to khỏe không chịu buông tha quát.

"Tình hình của cậu ấy thật sự không thể đi đến đâu nữa." Giang Thành đứng dậy bên cạnh, nói.
"Cậu có thể chữa cho cậu ấy?”
Người áo đen to khỏe thấy thế vội vàng buông Hứa Chí Quốc ra, đi tới trước mặt Giang Thành.
"Đúng vậy." Giang Thành nhẹ giọng nói.
"Anh đừng tin cậu ta, cậu ta chính là một tên bác sĩ Trung Quốc, làm sao có thể chữa khỏi cho bệnh nhân ở tình huống này?" Hứa Chí Quốc vội vàng nói.
"Mẹ nó, vậy thì ông tới đây chữa đi.” Người to khỏe mắng.
"Tôi không thể, tôi không thể." Hứa Chí Quốc liên tục xua tay nói.
"Không làm được còn nói lung tung lắm lời vậy?" Người áo đen to khỏe hiện tại cũng nôn nóng, cho nên tính tình vô cùng nóng nảy.
"Không cần phải đi đến phòng phẫu thuật, ở ngay đây đi.” Giang Thành phân phó y tá lấy túi kim, còn cả găng tay vô trùng, và kéo.
"Cậu..."
Hứa Chí Quốc muốn nối xương, nhất định phải ở trên bàn mổ vô trùng mới được, nhưng ông ta nhìn người to khỏe kia một cái, nuốt lời định nói ra lại vào trong bụng.
Để cho cậu, đợi đến khi nối xương bị nhiễm trùng, xem cậu xử lý thế nào.

Hứa Chí Quốc thầm nói trong lòng.
Giang Thành chuẩn bị đầy đủ, đeo găng tay vô trùng, căn bản không rạch da người bị thương ra, trực tiếp đặt tay lên nơi xương sườn bị gãy, sau đó nhìn bằng mắt thường có thể thấy xương sườn ở ngực bị gãy.

Cứ vậy mà nâng lên, nối lại với nhau một lần nữa.
"Cái này...!Đây có phải là kỹ thuật chạm vào xương không?" Hứa Chí Quốc nhìn thấy tình huống này, lập tức giật mình.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận