Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Tiêu Duyệt Nhiên nghe thấy Giang Thành nói như vậy thì đỏ bừng mặt.

Lần trước cô ấy bị Giang Thành xé rách đôi tất đã đủ xấu hổ rồi, lần này lại muốn cởi sạch quần áo.
"Có cần phải như vậy không?" Sắc mặt Tiêu Duyệt Nhiên ửng đỏ, cô ấy hỏi.
"Cần chứ, sở dĩ chị cảm thấy thân thể không thoải mái là bởi vì cơ thể chị là thể hàn, lại bị nhiễm gió lạnh.

Cần dùng kim nhiệt để châm cứu, ngoài ra còn phải xoa bóp, cho nên nếu mặc quần áo thì sẽ rất khó để làm." Giang Thành nghiêm túc nói.
"Không cần chị phải khỏa thân trước mặt tôi, chị chỉ cần nằm sấp trên giường là được rồi." Giang Thành lại nói thêm một câu.
Tiêu Duyệt Nhiên không ngờ thân thể của mình lại có vấn đề nghiêm trọng đến vậy.

Nhưng mà để hồi phục sức khỏe thì cô ấy cũng phải đồng ý: "Được rồi, vậy vào trong nhà tôi đi."
Giang Thành cũng đồng ý, hai người rời khỏi đây để đến nhà của Tiêu Duyệt Nhiên.
Nhà của Tiêu Duyệt Nhiên ở khu Đào Nhiên của thành phố Lư Dương, cũng là một nơi tương đối cao cấp của thành phố.
Giang Thành vừa vào đến nhà của Tiêu Duyệt Nhiên đã ngửi thấy thoang thoảng một mùi thơm tinh tế, cách bài trí trong nhà cũng tương đối đơn giản.

"Cậu ở đây chờ tôi một chút, lúc nào tôi cho cậu vào thì cậu hãy vào." Tiêu Duyệt Nhiên vừa nói xong thì đã đi vào phòng ngủ.
Giang Thành ở bên ngoài đợi một lúc lâu, Tiêu Duyệt Nhiên mới lên tiếng: "Được rồi, cậu vào đi."
Giang Thành đẩy cửa đi vào trong phòng ngủ, nhìn thấy Tiêu Duyệt Nhiên đang nằm ở trên giường, phần thân dưới đang đắp một cái mền, lộ ra phần lưng trắng như tuyết.
"Như vậy có được không?" Tiêu Duyệt Nhiên đỏ mặt nghiêng đầu, vừa nhìn Giang Thành vừa hỏi.
"Được." Giang Thành nói xong thì ngồi ở bên cạnh Tiêu Duyệt Nhiên, lấy ra túi kim đã chuẩn bị ra.
Tay Giang Thành đè lên bả vai của Tiêu Duyệt Nhiêni, Tiêu Duyệt Nhiên cảm nhận được bàn tay của Giang Thành, thân thể lập tức giật mình.
"Không sao đâu, không đau." Giang Thành nghĩ Tiêu Duyệt Nhiên sợ đau nên vội vàng nói.
Thật ra thì không phải Tiêu Duyệt Nhiên sợ đau, mà là thân thể của cô đã lâu rồi không tiếp xúc với người khác giới.
Giang Thành từ từ bắt đầu đâm kim cho Tiêu Duyệt Nhiên, sau khi đặt kim xong, hai tay đè ở bên hông Tiêu Duyệt Nhiên, nhẹ nhàng xoa bóp.
"Thật khó chịu." Mồ hôi trên trán Tiêu Duyệt Nhiên túa ra, nhẹ giọng nói.
"Đây là cách dùng lửa để châm cứu để cơ thể khỏi lạnh, cách này thật sự rất nóng." Đôi tay Giang Thành vừa đè bên hông Tiêu Duyệt Nhiên vừa giải thích.
Tiêu Duyệt Nhiên không chỉ cảm thật được sức nóng của kim châm sau lưng cô, mà còn có cảm giác tay Giang Thành đang đè ngang hông cô, khiến cho mặt cô nóng bừng.
Khoảng chừng nửa tiếng sau, Giang Thành mới rút kim lại, Tiêu Duyệt Nhiên cũng mặc quần áo vào, quả nhiên cảm giác thân thể thư thái hơn rất nhiều.
"Tôi làm vậy là xong rồi chứ?" Tiêu Duyệt Nhiên hỏi.
"Làm một lần vẫn chưa đủ, cần phải làm thêm một lần nữa mới được, nếu có thời gian tôi sẽ tới tìm cô." Giang Thành cười nói.
"À, chuyện liên quan đến phố Ngự Nê, bên này chúng tôi đầu tư toàn bộ, còn lợi nhuận thì chúng ta chia đôi." Tiêu Duyệt Nhiên mới nhớ tới, trước đây Liêu Phi Kiệt có đến quấy rầy, ngay cả việc chính cũng không đề cập đến một lời nào.
Giang Thành không có ý kiến gì, nói: "Được, cứ quyết định vậy đi."
Sau khi Giang Thành rời khỏi nhà Tiêu Duyệt Nhiên, đã trở về bệnh viện, muốn đến đón Hứa Tình tan làm.
Bệnh viện số một của thành phố Lư Dương, trong một con hẻm hẻo lánh.
"Người này chính là mục tiêu, bắt cô ta lại, lập tức đến nhà máy bỏ hoang tìm tôi." Quý Triết chống nạng lấy ra một tấm hình, đưa cho năm người đàn ông trước mặt rồi nói.
Năm người đàn ông này, mỗi người đều rất rắn chắc, hơn nữa còn có nét đặc trưng của gương mặt người Đông Nam Á, cơ thể cường tráng chỉ mặc mỗi chiếc áo ba lỗ, trên người có đầy hình xăm chó sói.
"Không thành vấn đề, chúng tôi sẽ cố gắng để không xảy ra náo loạn." Một người đàn ông dẫn đầu trầm giọng nói: "Chia nhau hành động."
Vừa dứt lời, năm người đều rời khỏi nơi này.

Thấy năm người này đã rời đi, trong mắt Quý Triết lóe lên một tia dữ tợn, năm người này thuộc nhóm lính đánh thuê Dã Lang mà bố anh ta thuê.


Thân thủ của mỗi người đều rất giỏi, lần này nhất định phải bắt được Hứa Tình, đến lúc đó anh ta phải từ từ chơi đùa với Hứa Tình, còn phải quay video lại gửi cho tên khốn Giang Thành kia xem.
"Dám đụng đến tôi, anh chết chắc rồi!" Quý Triết lạnh giọng nói.
"Bác sĩ Giang, anh tới thật đúng lúc, có bệnh nhân muốn tìm anh.

" Lâm Doãn Nhi đi tới phòng làm việc của Giang Thành, nói với Giang Thành.
"Hôm nay tôi xin nghỉ mà, sao lại có bệnh nhân đến tìm tôi?"
Giang Thành nhíu mày một cái hỏi.
"Tôi không biết, bệnh nhân kia nói có thấy anh về đây, hơn nữa chỉ muốn anh khám bệnh cho." Lâm Doãn Nhi kỳ quái nói.
"Được rồi, cô cho cô ấy đến đây đi." Giang Thành vốn định đi gặp Hứa Tình, không thể làm gì khác hơn nên chờ một chút, cũng vừa vặn đến giờ tan làm.
Lâm Doãn Nhi gật đầu một cái rồi đi ra ngoài, chỉ một lát sau, cô ta dẫn đến một phụ nữ trung niên và một cô gái khoảng mười sáu mười bảy tuổi đến.

Cô gái nhỏ lấy tay che bụng có vẻ như đang rất đau.
"Bác sĩ, bác nhanh khám cho con tôi xem con bé có bị gì không." Người phụ nữ trung niên đỡ cô gái, vẻ mặt rất vội vàng.
"Đừng vội, để cho con bé nằm xuống đây, tôi bắt mạch cho con bé." Giang Thành vội vàng tiến lên rồi nói.
Người phụ nữ trung niên đỡ cô con gái của mình nằm lên giường khám bệnh, vội vàng nói: "Trong giờ học con gái tôi nói là đau bụng không chịu được.

Tôi có đi khám ngoài nhưng bác sĩ nói là đau bụng khi đến kỳ, uống một ít thuốc giảm đau là hết, nhưng đã uống được hai liều rồi mà vẫn không bớt."
"Sau đó có một người đàn ông cụt chân nói là đến đây tìm bác, chỉ có bác mới có thể trị khỏi cho nên chúng tôi mới đến đây." Người phụ nữ trung niên rất đau lòng con gái mình nên vội vàng nói.

Người đàn ông cụt chân?
Mặc dù trong lòng Giang Thành rất nghi ngờ, nhưng cũng không để ý nhiều, mà là nghiêm túc khám bệnh, sau đó thả lỏng tay ra rồi hỏi: "Cô gái, con có đói bụng hay không?"
Người phụ nữ trung niên nghe Giang Thành nói như vậy thì hơi ngạc nhiên, con gái bà đau bụng khi đến kỳ mà hỏi có đói không để làm gì?
"Ngày hôm qua bụng đau quá nên vẫn chưa ăn được gì, bây giờ rất đói." Cô gái nhịn đau nói.
"Ừ, vậy thì đúng rồi, con gái chị cũng không có vấn đề gì, ăn chút gì đó là được rồi." Giang Thành đứng dậy nói.
Lúc này người phụ nữ trung niên càng ngạc nhiên hơn, vội vàng nói: "Bác sĩ, con gái tôi đau bụng kinh, không phải đau do đói bụng, ngay cả cái này chắc bác cũng phải phân biệt rõ chứ?"
"Tôi biết rõ, con bé đau do đói bụng chứ không có vấn đề gì cả.

" Giang Thành cười nói: "Chị hãy tin tôi, chỉ cần cho con bé ăn một chút gì đó, lập tức sẽ tốt hơn."
Cô gái ngập ngừng khi nghe được câu trả lời này, nhưng quả thật cô ấy bị đau bụng nên không có ăn gì cả, bởi vì rất đau nên không ăn được gì.
Người phụ nữ trung niên càng không tin Giang Thành, con gái bà đau đến như vậy, làm sao có thể nói qua loa là do đói? Người này không phải là bác sĩ rởm chứ?
Nghĩ tới nghĩ lui người phụ nữ trung niên vẫn không yên lòng, so với bác sĩ ở phòng khám ngoài còn không đáng tin cậy, bà nhanh chóng dẫn con gái rời đi.
"Chị, nếu chị cứ dẫn con bé đi, cứ cho con bé uống thuốc là không trị hết bệnh của con bé đâu, chỉ có ăn no mới có thể chữa khỏi thôi." Giang Thành thản nhiên nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận