Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


“Về sau không được phép đến những nơi nguy hiểm thế này nữa, biết không?” Gương mặt Giang Thành nghiêm túc nhìn Giang Lai nói.
Hiện tại anh nhớ lại chuyện vừa nãy vẫn cảm thấy sợ hãi.

Nếu như không phải hôm nay mình đến kịp thì thật không dám tưởng tượng em gái của mình rốt cuộc sẽ gặp phải chuyện đáng sợ gì.
Giang Lai thấy Giang Thành nghiêm khắc như vậy thì nụ cười trên mặt dần dần biến mất.

Vì khi cô ấy nghe thấy ngữ khí trong lời nói Giang Thành như vậy thì bỗng chốc lại nhớ đến anh mình.
Trước kia Giang Lai cũng từng làm một vài chuyện nguy hiểm.

Sau khi bị anh mình phát hiện thì anh đã hung hăng dạy dỗ cô một trận.

Bộ dáng giống hệt như hiện tại vậy.
Vành mắt Giang Lai chứa đầy nước mắt, có chút tủi thân nói: “Em cũng không muốn đến nơi như thế này làm việc.

Nhưng anh em chết rồi, sức khỏe cha mẹ không tốt.

Họ thường khám bệnh, tốn tiền lắm.

Em cũng muốn thay họ gánh vác một chút thôi.”
Giang Thành nhìn thấy bộ dáng Giang Lai tủi thân như vậy thì gương mặt vốn nghiêm khắc dần dần ôn hòa lại.

Nói đến cùng thì em gái mình cũng vì gia đình.

Chỉ đáng tiếc Giang Lai vẫn còn đi học, cũng không có năng lực khác để kiếm tiền.
Giang Thành vươn tay xoa nhẹ đầu Giang Lai, thở dài một hơi, nói: “Chuyện nhà em, em đừng lo lắng nữa.

Có anh đây.

Nhưng em phải lên lớp đoàng hoàng.

Chuyện kiếm tiền không cần em lo.”
Giang Lai cảm thấy bàn tay Giang Thành đã vuốt ve đầu mình.

Bản năng của cô ấy lại không hề né tránh, mặc dù cô ấy chỉ vừa mới gặp mặt Giang Thành có một lần, nhưng cô ấy lại cảm thấy một cảm giác thân thiết không hiểu từ đâu ra.

Đặc biệt người này còn cứu mình hai lần.

“Anh, cảm ơn anh!” Giang Lai cười nhìn Giang Thành ní.
“Đã gọi anh là anh rồi, còn nói cảm ơn làm gì.” Giang Thành cười nói.
Giang Lai nhìn thấy nụ cười của Giang Thành thân thiết như vậy, thì trái tim vẫn luôn lạnh như băng của cô ấy cuối cùng cũng chảy qua một dòng chảy ấm áp.

Cô ấy trực tiếp tiến lên phía trước, thân thiết ôm lấy cánh tay của Giang Thành, nói: “Anh, em đói rồi, anh đưa em đi ăn cái gì ngon đi nhé!”
Cảm nhận được Giang Lai ôm lấy cánh tay của mình, trong lòng Giang Thành bỗng thấy vui vẻ, nói: “Được, em muốn ăn gì, anh đểu dẫn em đi ăn.”
“Em muốn ăn Malatang.”
“Không được, cái đó không tốt cho cơ thể!”
“Vậy em muốn ăn KFC.”
“KFC có kích thích tố, cũng không được!”
“Không phải anh nói em muốn ăn gì đều dẫn em đi ăn sao?” Giang Lai có chút làm nũng ôm lấy cánh tay Giang Thành, nói.
Giang Thành nhìn bộ dáng nũng nịu này của em gái mình, biết cô ấy đã thật sự xem mình như anh trai rồi.

Anh chỉ đành bất lực lắc đầu nói: “Được rồi, đưa em đi ăn.”
Giang Lai vui đến mức nhảy cẫng lên: “Anh, anh thật tốt.”
Giang Thành lập tức dẫn Giang Lai đến phố ăn vặt, Giang Lai vui vẻ giống như chú chim nhỏ, nhìn thấy cái này cũng muốn ăn, nhìn thấy cái kia cũng muốn ăn.
Trước kia Giang Thành cũng từng đưa Giang Lai đến nơi này.

Lúc đó anh vừa mới thực tập, được phát tiền lương lần đầu tiên thì dẫn em mình đến nơi này để xa xỉ một lần.

Nhưng lúc đó Giang Lai cũng không nỡ ăn nhiều, cô ấy cũng biết đau lòng cho anh mình.
Hiện tại Giang Thành đã không thiếu tiền, cho nên để Giang Lai ăn thoải mái.

Lúc Giang Lai đang ăn vui vẻ thì cô ấy bỗng nhiên la lên một tiếng: “A, quần áo của em bị dầu bắn trúng rồi!”
Giang Thành nhìn thấy quần áo trước ngực của Giang Lai dính một chấm dầu nhỏ.
“Thôi rồi, ngày mai lên lớp em còn tính mặc bộ này.” Giang Lai có chút chán nản nói.
“Không sao, ăn xong anh đưa em đi mua quần áo.” Giang Thành nói với Giang Lai.
Giang Lai kinh ngạc nhìn Giang Thành, nói: “Đừng mà, em đã ăn của anh không ít tiền rồi, nếu như còn mua quần áo nữa thì không tốt lắm đâu.”
Giang Thành vươn tay quét qua mũi của Giang Lai, nói: “Em có xem anh như anh trai em không?”
Giang Lai gật đầu, Giang Thành liền nói: “Xem anh như anh trai thì đừng để tâm những chuyện nhỏ nhặt này.”
“Hi hi, anh, anh thật tốt.” Giang Lai lập tức cười nói.
Ăn xong, Giang Thành bèn dẫn Giang Lai đến cửa hàng quần áo Givenchy.
Mặc dù Giang lai chưa từng mặc quần áo có thương hiệu nào, nhưng cô ấy vẫn biết đến nhãn hiệu của GivenChy, đó là nhãn hiệu quần áo, trang sức nữ vô cùng xa xỉ.
“Anh, anh không cần mua cho em quần áo tốt như vậy, tùy tiện mua cho em hai bộ thôi là được.” Giang Lai đứng trước cửa hàng, có hơi khó xử, nói.
Mặc dù Giang Lai cảm thấy Giang Thành rất thân thiết, cũng thật sự xem Giang Thành như anh trai mình mà đối xử.


Nhưng cho dù nói thế nào thì anh cũng không phải là anh trai ruột của mình.

Để anh tốn nhiều tiền như vậy thật sự không tốt lắm.
Giang Thành nghe vậy thì lập tức trừng mắt nhìn Giang Lai một cái.

Giang Lai lập tức thông suốt, nếu như mình không mua thì là không xem Giang Thành như anh trai mình.

Ước chừng anh lại tức giận.
Không còn cách nào, Giang Thành chỉ đành cùng Giang Thành tiến cửa hàng quần áo Givenchy.
“Chào ngài, hoan nghênh đến Givenchy!”
Giang Thành dẫn Giang Lai tiến vào, lập tức có một nhân viên phục vụ nữ đi đến.

Vốn dĩ cô ta cho rằng người đến là khách quý, sản phẩm của Givenchy này, chỉ cần mua hai ba bộ thì mình đã có được hoa hồng mấy ngàn rồi.
Nhưng khi cô ta bước ra thì phát hiện người đến lại là đôi nam nữ ăn mặc rất bình thường.

Họ đều mặt hàng bày chợ với giá mấy chục tệ thôi.
Vậy là nụ cười trên mặt nữ nhân viên phục vụ này lập tức trở nên lạnh nhạt, hỏi: “Hai vị mua quần áo sao?”
Giang Thành cũng nhìn ra ánh mắt khinh thường trên mặt nhân viên phục vụ tên Hiểu Lan này.

Nhưng anh cũng không để ý, mà nói: “Mua cho em tôi hai bộ đồ.”
Nói rồi Giang Thành bèn dẫn Giang Lai đi vào bên trong.

Đây là lần đầu tiên Giang Lai nhìn thấy sản phẩm trang phục xa xỉ như vậy, nhìn thấy nhiều bộ quần áo thịnh hình như thế.

Cô ấy có cảm giác mình hơi rối mắt rồi.
Hiểu Lan nhìn thấy hai người Giang Thành trực tiếp tiến vào bên trong thì trong lòng khinh bỉ một trận, hai tên dễ chũi mua nỗi gì chứ, còn giả bộ ra vẻ vào nhìn.

Làm vậy chẳng phải dây dưa thời gian của mình sao.
Nhưng dù sao cô ta cũng chỉ là nhân viên phục vụ, cũng không tiện nói nhiều gì.

Chỉ đành đi theo phía sau hai người Giang Thành.
Giang Lai cứ đi đi rồi dừng dừng, bỗng dưng nhìn thấy một chiếc váy liền màu đen, phía trên còn khảm ngọc trai, vừa nhìn Giang Lai liền cảm thấy rất đẹp mắt.
“Bộ này, làm ơn lấy xuống cho em tôi thử.” Giang Thành vừa nhìn đã biết Giang Lai thích nó, lập tức nói với Hiểu Lan.
Hiểu Lan nhìn bộ đồ đó, trực tiếp trợn trắng mắt nhìn Giang Thành, nói: “Ngài à, đó là kiểu mới nhất của cửa hàng chúng tôi.


Năng lực chi tiêu của ngài có thể mua nổi nói không.”
Giang Thành nghe thấy lời này thì trong lòng bỗng nổi giận.

Người phụ nữ này chẳng qua chỉ là một nhân viên phục vụ nhỏ nhoi.

Mặc dù thứ cô ta bán có chút xa xỉ, nhưng nó có liên quan gì đến cô ta chứ.

Cô ta có tư cách gì mà kinh thường người khác?”
“Sao cô biết tôi không mua nổi.” Giang Thành lạnh giọng nói.
Hiểu Lan nhìn thấy dáng vẻ Giang Thành tự tin bình tĩnh như vậy thì trong lòng cô ta chợt cảm thấy kinh ngạc.

Lẽ nào mình nhìn nhầm rồi, thực ra người đàn ông này có tiền sao?
Đang lúc Hiểu Lan lo lắng mình đã đắc tội với nhân vật lớn thì đột nhiên bên cạnh truyền đến giọng nói của đàn ông: “Ôi chao, đây không phải là y tá Giang sao?”
Giang Thành nghe vậy, quay đầu nhìn xem thì nhìn thấy một người đàn ông trung niên hói đầu, dẫn theo một cô gái trẻ tầm hơn hai mươi tuổi đi đến.
Người đàn ông này Giang Thành biết, là một bác sĩ điều trị khác ở cùng bệnh viện với mình, tên là Giả Đức Thắng, cũng là chồng của y tá trưởng của bệnh viện, Tần Lam.

Rõ ràng là tan làm ông ta không về nhà mà dẫn theo bồ nhí đi dạo phố.
Giả Đức Thắng thường dựa vào việc mình là bác sĩ điều trị để dẫn dụ người đẹp.

Ở bệnh viện ông ta cũng thường ăn hiếp y tá Giang Thành.

Vì ông ta cũng từng dẫn dụ Hừa Tình, nhưng kết quả thất bại.

Thế là ông ta rất ganh ghét với Giang Thành, người dựa vào việc ăn bám mà ở cùng với Hứa Tình.
Giả Đức Thắng tiến lại gần, nhìn thấy bên cạnh Giang Thành lại có một người đẹp đáng yêu đơn thuần thì trong lòng ông ta càng cảm thấy không thoải mái.

Mẹ nó, một tên nhóc ăn bám mà sao bên cạnh lại có nhiều người đẹp như vậy chứ.
Hiểu Lan nhìn thấy Giả Đức Thắng thì gương mặt lập tức mang đầy ý cười tiến lên hoan nghênh.

Dù sao ông ấy cũng là khách thường xuyên ở đây, thường dẫn những cô gái trẻ tuổi đến.
“Ngài Giả, ông đến rồi nha.” Hiểu Lan nhìn Giả Đức Thắng hỏi: “Hóa ra ngài quen biết với vị tiên sinh này nha.”
Ánh mắt Giả Đức Thắng khinh miệt nhìn Giang Thành một cái, nói: “Cũng không tính quen biết, là một y tá nam của bệnh viện chúng tôi mà thôi, hầu hạ bệnh nhân ăn uống ỉa đái.”
“Thì ra là như vậy!”
Lúc này Hiểu Lan mới biết, xém chút nữa mình bị tên nhóc này hù rồi.

Còn cho rằng đây là người nhà giàu nào ra vẻ khiêm tốn.

Hóa ra là y tá của một bệnh viện mà thôi, một người đàn ông mà làm những việc nhu nhược như vậy, thật đáng thương.
Đã biết Giang Thành là một y tá rồi, Hiểu Lan lập tức không xem Giang Thành ra gì.

Dẫu sao thì anh cũng không mua nổi đồ ở nơi này nên cô ta quay người cười nói với Giả Đức Thắng: “Bác sĩ Giả, ngài xem lần này ngài muốn mua cái gì?”

Giả Đức Thắng cũng trực tiếp xem thường Giang Thành, cười nói với người phụ nữ bên cạnh mình: “Manh Manh, em xem em thấy bộ nào đẹp?”
Cô gái được gọi là Manh Manh trực tiếp chỉ vào bộ đồ mà vừa nãy Giang Lai cảm thấy đẹp, nói: “Em muốn bộ kia.”
“Được, được, được, vậy lấy xuống thử thử.” Giả Đức Thắng trực tiếp nới với Hiểu Lan.
“Để tôi lấy cho ngài, ánh mắt của cô nương này thật tốt nha.

Đây là kiểu mới nhất của cửa hàng chúng tôi, có rất nhiều người đều cảm thấy đẹp đó.” Hiểu Lan vừa nói vừa lấy bộ đồ xuống.
Gương mặt Giả Đức Thắng đầy ý cười nhìn Manh Manh.

Con gái bây giờ thật dễ lừa, tùy tiện tốn tiền mua quần áo là có thể cùng lên giường rồi.

Lần này con mồi này cũng chạy không thoát.
Nhưng Giả Đức Thắng chợt nhìn thấy giá trên bộ đồ: 39999 tệ.
Nụ cười trên mặt của Giả Đức Thắng bỗng cứng lại.

Mẹ nó, đây là cướp tiền sao, một bộ đồ mà mấy bốn vạn tệ!
Nhưng Giả Đức Thắng đã đồng ý mua cho Manh Manh rồi, bây giờ mà hối hận thì con nhóc này sẽ chạy mất.
Lúc Giả Đức Thịnh đang cảm thấy khó khăn thì Giang Thành lại đi thẳng lên trước, nói: “Đợi chút, bộ đồ này được chúng tôi nhìn thấy trước.”
Hiểu Lan nghe thấy lời của Giang Thành thì trong lòng cảm thấy bất lực, một y tá nam nghèo rách mồng tơi mà còn giả bộ ra vẻ làm gì chứ.
Giả Đức Thắng thấy Giang Thành lại dám tranh với mình thì lập tức cười chế giễu nói: “Giang Thành, cậu đừng có ra vẻ nữa.

Ai mà chẳng biết cậu chỉ là con ở rể tại nhà của Hứa Tình.

Tên nhóc ăn bám, cậu có tiền mà tiêu ở nơi này sao?”
Mặc dù bản thân Giả Đức Thắng cũng tiếc không nữa mà tiêu số tiền này, nhưng ông ta cũng không cho phép người khác làm bộ ra vẻ trước mặt mình.
Hiểu Lang vừa nghe, tên nhóc này lại còn là con đến ở rể nhà người ta, sống bám vào phụ nữ nữa.

Thật quá mất mặt mà!
Bỗng dưng, ánh mắt Hiểu Lan nhìn Giang Thành càng thêm xem thường.

Rõ ràng đã không có tiền còn muốn làm bộ.

Tên nhóc não tàn như thế này là thứ buồn nôn nhất đó.
“Tiên sinh, đừng nói quần áo trong cửa tiệm chúng tôi.

Tình huống này của anh e rằng đến cả bộ đồ trên người tôi anh cũng không mua nổi.

Xin anh đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi nữa.” Hiểu Lan nhìn Giang Thành với ánh mắt đầy vẻ khinh miệt, nói.
Giang Thành biết, cô nhân viên phục vụ này đã hạ lệnh đuổi khách đối với mình rồi.

Mà cô ta còn cực kỳ xem thường mình nữa.
Giang Thành cười lạnh một tiếng, nói: “Hai mươi vạn tệ, tôi lấy bộ đồ này, còn cả bộ đồ trên người cô nữa, thế nào?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận