Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Dương Mật Nhi vừa nói vừa cúi xuống, tay cầm vật gì đó tự che mình lại, trông có vẻ là cô ấy đang trốn ai đó.
"Sao thế?" Giang Thành tò mò nhìn Dương Mật Nhi, đồng thời anh quay đầu nhìn qua bên kia thì thấy một người đàn ông mắt híp to béo đang ôm một cô gái ăn mặc sexy đi ra ngoài.
Rõ ràng Dương Mật Nhi đang trốn tên béo này.

Nhưng Giang Thành không hiểu, Dương Mật Nhi có giá như vậy, sao lại sợ người khác chứ.
"Người đó là ai vậy? Sao cô lại sợ anh ta?" Giang Thành thấy người đàn ông đi khỏi bèn quay đầu hỏi Dương Mật Nhi.
"Cuối cùng cũng đi rồi."
Dương Mật Nhi thở phào, tay vỗ vỗ khuôn ngực đầy đặn: "Anh ta tên là Tiêu Nghị, là tổng đạo diễn phim ‘Thiên yêu trường ca’ của chúng tôi."
"Thì ra là đạo diễn của các cô à, thế thì cô sợ cái gì chứ, chẳng phải nên đến chào hỏi một câu sao?"Giang Thành cười nói.
"Chào hỏi? Tôi điên mới làm vậy." Dương Mật Nhi trợn mắt nói, rõ ràng là không muốn dính dáng gì đến tên đạo diễn kia.
"Sao vậy?"
Giang Thành nghĩ diễn viên tạo quan hệ tốt với đạo diễn chẳng phải sẽ giúp ích cho sự nghiệp đóng phim à, cô ấy lại phản cảm như vậy.
"Thằng cha Tiêu Nghị đó thật không biết xấu hổ, ỷ mình là đạo diễn mà làm đủ trò gây khó dễ cho các diễn viên nữ rồi giở quy tắc ngầm với họ.

Cô gái vừa nãy anh ta ôm chính là diễn viên chuyên đóng vai phụ trong đoàn chúng tôi, ngoại hình rất ổn, nhưng mà không có danh tiếng nên đã khuất phục anh ta." Dương Mật Nhi vừa nói vừa ngậm ống hút uống nước ngọt.
Giang Thành sực nhớ lại, đúng là có rất nhiều đạo diễn mượn lợi dụng cơ hội quay phim giở quy tắc ngầm với các diễn viên nữ, cũng không ít diễn viên nữ vì muốn nhanh nổi tiếng nên đã chịu thỏa hiệp, điều này đã khiến không ít đạo diễn nam càng ngày càng càn rỡ.

"Nhưng mà minh tỉnh nổi tiếng như cô, với lại bằng quan hệ với Tinh Thần Ức Hòa và chủ tịch, chắc anh ta không dám làm gì cô đâu nhỉ?" Giang Thành nhớ đến chuyện lần trước, Cố Trường Sơn rất coi trọng sĩ diện của mình, anh ta cũng biết quan hệ giữa mình và Dương Mật Nhi, nên sẽ không ngồi yên.
"Tên Tiêu Nghị kia không đơn giản đâu, anh ta từ thành phố đến đấy, hơn nữa còn được xã hội đen chống lưng, nên anh ta không sợ gì cả, chủ tịch Cố cũng ngại đắc tội với anh ta." Dương Mật Nhi nói nhỏ với Giang Thành.

Cho dù là ngôi sao lớn cũng không dám đắc tội với người như anh ta.
"Thảo nào." Giang Thành vừa cười vừa lắc đầu.

Thói đời nay, đám đạo diễn như vậy không chịu nghĩ xem làm sao để quay phim cho hay, mà chỉ nghĩ đến việc giở quy tắc ngầm với các diễn viên nữ, thỏa mãn dục vọng của bản thân.
"Đúng vậy đó, hôm qua anh ta hẹn tôi ra ngoài, may mà anh gọi cho tôi, tôi liền từ chối anh ta, vội vàng chạy đến tìm anh, nhưng thật không ngờ anh ta cũng ở đây." Dương Mật Nhi bất lực, đúng là càng muốn trốn thì lại càng dễ gặp mà.
"Người ta muốn giở trò với cô cũng đúng thôi, ai bảo cô xinh thế này làm chi, body cũng đẹp nữa, đặc biệt là...!đúng không?" Giang Thành vừa nói vừa liếc mắt qua vòng một của Dương Mật Nhi.
Dương Mật Nhi cũng cúi đầu nhìn, sau đó bất lực thở dài một hơi: "Chịu thôi, tôi cũng muốn bớt bớt lắm chứ, mà thực lực không cho phép."
Giang Thành bị những lời tự giễu của cô ấy chọc cười, sau đó Dương Mật Nhi cũng bật cười theo.
"Nói đi, hôm nay anh tìm tôi có chuyện gì thế." Dương Mật Nhi nhìn Giang Thành hỏi.
"Tôi và một người bạn hợp tác mở một công ty mỹ phẩm, muốn mời cô làm người đại diện phát ngôn, không biết giờ cô hot thế này, chúng tôi có mời nổi không đây." Giang Thành cười cười nhìn Dương Mật Nhi.
Nghe Giang Thành châm chọc, Dương Mật Nhi lập tức liếc anh một cái: "Ai hot cơ, tôi có thể được diễn bộ phim này chẳng phải là nhờ ơn anh sao.

Yên tâm, chỉ cần là chuyện của anh, tôi tuyệt đối sẽ không từ chối."
Dương Mật Nhi kiên định vỗ bộ ngực đầy đặn.

Rất nhanh, phục vụ đã mang thức ăn lên, Giang Thành và Dương Mật Nhi vui vẻ ăn.
"Mật Nhi? Ha ha ha!"
Giang Thành và Dương Mật Nhi đang ngồi ăn vui vẻ thì phía sau lưng Dương Mật Nhi truyền đến tiếng cười đáng khinh của một người đàn ông.
"Đạo...!đạo diễn Tiêu." Trong lòng Dương Mật Nhi đột nhiên chùng xuống, quay đầu lại thì thấy Tiêu Nghị đang đi đến cạnh mình.
"Ây da, hôm qua anh hẹn em em bảo không có thời gian, thì ra là có hẹn với người khác rồi," Ánh mắt Tiêu Nghị cực kỳ khó chịu liếc Giang Thành một cái.
"Đạo diễn Tiêu, tôi và bạn lâu lắm mới gặp lại, nên hôm nay mới hẹn nhau ăn bữa cơm." Dương Mật Nhi thật sự không biết làm sao, rõ ràng thấy tên béo này đã đi rồi mà, sao lại quay lại vậy?
"Vừa hay anh cũng chưa ăn no, hai ta ăn cùng nhau đi." Tiêu Nghị lớn giọng, khoác tay lên vai Dương Mật Nhi, Dương Mật Nhi vội vàng tránh né, Tiêu Nghĩ cũng không giận, dù sao anh ta cũng là đạo diễn, còn nhiều cơ hội mà.
Thật ra lời của Tiêu Nghị không chỉ ám chỉ Dương Mật Nhi, mà cũng là nói cho Giang Thành nghe, để anh biết điều mà rút lui trước, nhưng dường như Giang Thành không hiểu ý của anh ta thì phải, vẫn ngồi ăn như thường.
"Người anh em, cậu xem, đã không còn sớm nữa, chẳng phải cậu nên về nhà sao?" Tiêu Nghị ho vài cái, nhìn Giang Thành nói.
"Không vội, mà có muộn đi nữa, hai đứa tôi thuê phòng cũng được." Giang Thành hờ hững cười với Tiêu Nghị.
Tiêu Nghị nghe thấy vậy, lập tức lạnh mặt, anh ta đã nói rất rõ ràng rồi.

Ông ta đã chấm Dương Mật Nhi, bảo thằng nhóc này mau cút đi nhưng nó không muốn cút.
"Cậu nhóc, để tôi nói thẳng với cậu nhé, tôi có chuyện riêng cần nói với Dương Mật Nhi, cậu mau cút đi, nếu không sẽ đổ máu đấy." Tiêu Nghị lạnh lùng nói thẳng với Giang Thành.
"Vậy à? Sao anh biết hai bọn tôi không có chuyện riêng?" Giang Thành cười lạnh.
"Mày..."

Khi Tiêu Nghị biết Dương Mật Nhi đóng nữ chính, anh ta đã có ý định ra tay với cô ấy.

Trước giờ toàn bị từ chối, giờ mới có cơ hội tóm được Dương Mật Nhi, sao anh ta có thể dễ dàng bỏ qua được, nhưng lại bị thằng nhóc không thức thời này cản mũi.
"Giang Thành, hay là anh cứ về trước đi, tôi nói chuyện với đạo diễn Tiêu một lát rồi về." Dương Mật Nhi thấy vậy, cũng sợ Giang Thành gặp nguy hiểm.
Dù sao thủ đoạn của thằng cha Tiêu Nghị này vô cùng tàn nhẫn, nếu Giang Thành cứ tiếp tục chọc giận anh ta, chắc chắn sẽ bị báo thù.
"Vậy mới phải chứ, em yên tâm, anh Tiêu chỉ muốn thảo luận vài vấn đề về kịch bản với em một chút mà thôi." Nghe Dương Mật Nhi nói vậy, Tiêu Nghị hài lòng cười tươi, vẫn là con bé này hiểu chuyện.

Sau này anh ta nhất định sẽ yêu thương đại mỹ nữ như Dương Mật Nhi đây.
Vừa nói, tay Tiêu Nghị vừa ôm eo Dương Mật Nhi, nhưng khi tay của gã đạo diễn sắp chạm Dương Mật Nhi thì cổ tay anh ta bị một chiếc đũa đánh mạnh.
Á!
Tiêu Nghị đau đến mức run lên, anh ta tức giận nhìn Giang Thành, thằng nhóc này dám đánh mình.
"Giữ chặt móng vuốt của mình đi, nếu không tôi sẽ khiến ông đổ máu đấy." Giang Thành lãnh đạm nhìn Tiêu Nghị.
"Má thằng nhóc này, đến ông mà mày cũng dám đắc tội à?"
Tiêu Nghị tức giận nhìn Giang Thành, sau đó lấy ra một con dao gấp từ trong túi, bật lưỡi dao sắc bén, chĩa về phía Giang Thành.
Việc này lập tức thu hút không ít người xúm lại xem, có người còn nhận ra Dương Mật Nhi.
"Đó chẳng phải là Dương Mật Nhi à? Anh chàng đẹp trai đối diện cô ấy là bạn trai mới của cô ấy hả?"
"Chắc vậy á, cậu không thấy anh bạn trai vì bảo vệ Dương Mật Nhi mà đã ép tên béo kia giơ dao ra luôn à."
"Cậu nhóc này được không đấy? Đừng có mà nửa đường bỏ của chạy lấy người đấy nhé, mất mặt với Dương Mật Nhi lắm đấy."
Nhiều người đang bàn luận rôm rả về Giang Thành, ai cũng muốn giúp Giang Thành và Dương Mật Nhi hết, dù sao cũng là ngôi sao mà.

"Giang Thành, anh mau đi đi!"
Dương Mật Nhi sợ Giang Thành vì bảo vệ mình mà bị thương, nên vội vàng hét lên với anh.
"Không sao." Giang Thành cười nhạt với Dương Mật Nhi.
"Mẹ nó chứ, lúc nào rồi mà còn muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân." Tiêu Nghị cầm chặt con dao gấp trong tay, đâm thẳng vào bụng Giang Thành, anh ta cũng hiểu tốt nhất không nên để xảy ra án mạng.
Giang Thành thấy anh ta đâm mình, không hề có ý tránh né, mà chỉ bình tĩnh nhìn.
"Quái lạ, sao anh ta không tránh? Bị ngu à?"
"Thôi rồi, không có bản lĩnh mà đòi làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Thấy con dao sắp đâm trúng Giang Thành, ai cũng sợ đến mức nhắm tịt mắt lại, sau đó một tiếng hét thảm thiết vang vọng cả căn phòng lớn.
"A!"
Mọi người lập tức nhìn về hướng tiếng hét thì thấy Tiêu Nghi cầm dao tự đâm mình.
"Chuyện gì thế này?" Tiêu Nghị chẳng nhìn được gì cả, anh ta chỉ cảm thấy tay cầm dao của mình hình như bị một luồng sức mạnh bẻ hướng, sau đó tự đâm vào cánh tay mình.
"Sao ông lại tự đâm mình thế? Có phải tinh thần không ổn định không?" Giang Thành cười cười nhìn Tiêu Nghị.
Mọi người nghe vậy mới vỡ lẽ, thì ra tên này lấy dao ra không phải vì muốn làm ai bị thương, mà là vì muốn tự đâm mình, lẽ nào muốn dùng cách này để xin lỗi Dương Mật Nhi?
"Thằng khốn, chắc chắn là mày giở trò." Con dao đã bị Tiêu Nghị đâm sâu vào cánh tay mình, nhưng anh ta không dám rút ra.

Anh ta đau đến mức đổ mồ hôi đầy trán.
Tiêu Nghị cắn răng nhìn Giang Thành, lạnh lùng mắng: "Thằng nhóc, mẹ nó, có giỏi thì mày đừng đi!"
Dứt lời, Tiêu Nghị vội vàng quay người chạy ra ngoài..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận