Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Vì Hứa Tình không đồng ý cắt cụt cho nên cuộc phẫu thuật của Hứa Chí Quân không được tiếp tục tiến hành, mà sau đó chỉ băng bó đơn giản một chút liền được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, trở về phòng bệnh.
“Hứa Tình, tôi chỉ có thể làm đến thế này thôi, nếu không cắt cụt thì cô cũng biết hậu quả rồi đó, hẳn là sẽ nhanh chóng bị hoại tử, cuối cùng ảnh hưởng đến tính mạng.”
Tề Bác Hạo hơi bất đắc dĩ nói với Hứa Tình.
Tuy rằng Hứa Tình đã quyết tâm rồi, nhưng cô nghe thấy hậu quả như vậy thì vẫn lo lắng sợ hãi.
“Tôi biết rồi.”
Hứa Tình nhìn Tề Bác Hạo, hững hờ nói.
“Vậy được rồi, tôi đã thêm thuốc tê cho bác Hứa, hẳn là còn có thể duy trì được một thời gian nữa, nếu không thì lúc bác ấy tỉnh lại chắc chắn sẽ đau lắm.”
Tề Bác Hạo nói với Hứa Tình.
“Cảm ơn bác sĩ Tề.”
Hứa Tình nghiêm túc nói với Tề Bác Hạo.
“Ừm, đợi một lúc tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám thêm lần nữa.”
Tề Bác Hạo thấy Hứa Tình vẫn chưa muốn đổi ý, cũng chỉ đành lắc đầu rời đi.

Dù sao thì anh ta sẽ chờ đến một ngày nào đó Hứa Tình hối hận, chờ đến khi Hứa Chí Quân đã bị hại chết, nói không chừng khi ấy Hứa Tình sẽ ly hôn với Giang Thành, đến lúc đó anh ta sẽ có cơ hội thừa nước đục thả câu.
“Giang Thành, con nói xem, sau này nên chữa trị cho bố con thế nào đây.”
Diệp Trúc Bình vội vàng đến trước mặt Giang Thành hỏi.
Suy cho cùng bây giờ đã không làm phẫu thuật cắt cánh tay nữa, bà chỉ có thể gửi gắm toàn bộ hy vọng vào Giang Thành.
“Mẹ, mẹ đừng lo, con đã nhờ người về nhà lấy thuốc rồi, chỉ cần mang được thuốc tới, con sẽ chữa trị ngay cho bố.”
Giang Thành nhìn Diệp Trúc Bình rồi nói.
Diệp Trúc Bình cũng đồng ý, đúng lúc này điện thoại của Giang Thành vang lên.
“Thần y Giang, tôi đã mang hết thuốc đến đây rồi, anh ở đâu?”
Tiêu Chấn vội vàng hỏi trong điện thoại.

“Khoa nội trú, tầng ba phòng 318.”
Giang Thành nói thẳng trong điện thoại.
“Ok.”
Phía bên Tiêu Chấn đồng ý một tiếng bèn cúp điện thoại.
Tiêu Chấn nhanh chóng chạy đến, đặt một cái ba lô ở trước mặt Giang Thành.
“Anh Tiêu, anh vất vả rồi.”
Giang Thành nhìn Tiêu Chấn rồi nói.
“Có gì đâu, chuyện nhỏ ấy mà.” Tiêu Chấn tùy ý cười nói.
Trước khi Hứa Chí Quân xuất viện, Giang Thành đã gọi điện cho Tiêu Chấn nhờ anh ta mang đồ qua đây, suy cho cùng thì Tiêu Chấn cũng là một người đáng tin.
Giang Thành lục lọi ở trong túi một hồi rồi lấy ra một cây huyền sâm trăm năm tuổi, còn cả một cây linh chi cực kỳ lớn.
Vừa nhìn Hứa Tình đã nhận ra, cây huyền sâm trăm năm này chính là cây thuốc huyền sâm lần trước phải cho lão Khương dùng.

Lúc ấy tên nhóc kiêu ngạo Khương Sơn mời Giang Thành ra tay chữa bệnh ba lần, mới cứu sống lão Khương.

Vì lần ấy chưa dùng hết toàn bộ nhân sâm cho nên Giang Thành cất ở phòng khám của mẹ Lâm Doãn Nhi.
Còn linh chi này là lúc đầu Bạch Vệ Quốc cầu xin Giang Thành chữa bệnh cho em gái của Lục Vân Phi.

Lúc ấy cấp dưới của Lục Vân Phi đắc tội với Giang Thành, Bạch Vệ Quốc vì lấy lòng Giang Thành, mới mang rượu linh chi ra, Giang Thành cũng cất ở bên Lâm Doãn Nhi.
Khi hai cây thuốc này được lấy ra, một hương thơm kỳ lạ toả khắp phòng bệnh.
“Linh chi này to thật.”
Hứa Tình kinh ngạc nhìn cây linh chi kia rồi hỏi: “Cái này anh lấy được từ đâu vậy?”
“Có người tặng cho anh, hai cây thuốc này cũng đủ để chữa khỏi cánh tay của bố chúng mình rồi.”
Giang Thành cực kỳ tự tin nói với Hứa Tình.

Hứa Tình cũng gật gật đầu.

Tuy rằng cô không hiểu Đông y, nhưng hai dược liệu này đều toả ra hương thơm kỳ lạ như vậy, chắc chắn không phải loại thuốc bình thường.
Giang Thành cẩn thận cắt một phần của cây huyền sâm trăm năm rồi cho vào trong một cái bát nhỏ, vắt lấy nước trong của rượu linh chi, nhỏ giọt lên cây huyền sâm trăm năm.
Sau đó một cảnh tượng kỳ dị đã xảy ra.

Những giọt nước của rượu linh chi nhỏ xuống từ từ làm tan chảy huyền sâm trăm năm, rồi toàn bộ bên trong chiếc bát nhỏ biến thành một thứ chất lỏng trong suốt.
“A đau chết mất!”
Vào lúc Giang Thành đang chế nước thuốc, bỗng nhiên Hứa Chí Quân đang nằm trên giường bệnh tỉnh lại, còn hét to lên.
Dù sao thì hai cánh tay của ông đã tổn thương nghiêm trọng như vậy, còn chưa bị cắt cụt, mức độ đau đớn tuyệt đối không phải là những gì người bình thường có thể tưởng tượng ra được.
“Bố, bố thấy sao rồi?”
Hứa Tình vội vàng chạy tới bên cạnh Hứa Chí Quân, vẻ mặt lo lắng nhìn ông.
“Chí Quân.”
Diệp Trúc Bình cũng đến bên cạnh Hứa Chí Quân, nắm lấy tay ông.
“Người bệnh thế nào rồi?”
Tề Bác Hạo cảm thấy thuốc tê của Hứa Chí Quân chắc hẳn đã hết, vội vàng dắt theo một bác sĩ cũng là du học sinh nước ngoài trở về bước vào xem xét.
Chỉ thấy quả nhiên lúc này Hứa Chí Quân đau đớn không thôi, liên tục kêu la.
“Bác sĩ Tề, cậu còn có thể tiêm thêm chút thuốc tê không?”
Diệp Trúc Bình thấy dáng vẻ Hứa Chí Quân đau đớn như vậy, vội vàng nói với Tề Bác Hạo.
“Không được, người bệnh đã tiêm vào rất nhiều thuốc tê rồi, nếu tiêm nữa chắc chắn sẽ xuất hiện nguy hiểm rất lớn.”
Tề Bác Hạo vội vàng nói.
“Vậy bây giờ phải làm sao đây?”

Diệp Trúc Bình nôn nóng, vội vàng hỏi.
“Vốn dĩ nếu xử lý cắt cụt chắc chắn sẽ không đau nghiêm trọng như vậy, hiện tại tình trạng này chỉ có thể chịu đựng.”
Tề Bác Hạo muốn đem nguyên nhân khiến Hứa Chí Quân đau đớn đổ lên người Giang Thành, như vậy bọn họ đều sẽ oán trách Giang Thành, hắn ta cũng dễ dàng gần gũi nhiều hơn với Hứa Tình.
“Mẹ, không sao, thuốc làm cho bố con đã xong rồi.”
Giang Thành bưng cái bát nhỏ, đi tới trước giường Hứa Chí Quân, nhẹ giọng nói.
“Thuốc gì?” Tề Bác Hạo vội vàng tò mò hỏi.
“Chính là nước thuốc này, chỉ cần bôi lên hai tay, có thể hồi phục rất nhanh.”
Giang Thành nói rồi đặt bát thuốc xuống, muốn tháo băng vải băng bó trên cánh tay của Hứa Chí Quân ra.
“Vớ vẩn!”
Tề Bác Hạo nhìn thoáng qua thứ nước thuốc sền sệt kia, trực tiếp quát: “Miệng vết thương của người bệnh nghiêm trọng như vậy đến mức lộ ra hết cả mô mềm, anh còn dám bôi nước thuốc? Anh muốn hại bác Hứa đau đến chết phải không?”
“Sao có thể đau chết chứ, thuốc này chỉ cần bôi lên trên, lập tức có thể giảm bớt đau đớn, không đầy một tuần là bố tôi có thể hồi phục.”
Giang Thành nghiêm túc nói với Tề Bác Hạo.
Tề Bác Hạo vừa nghe càng không biết nói gì thêm, tên tiểu tử này tiếp tục khoác lác thì không được rồi, vết thương bỏng nghiêm trọng như vậy, hai cánh tay đều bị tổn thương nghiêm trọng, làm sao có thể hồi phục trong một tuần được?
“Anh coi thứ thuốc này của anh là cái gì chứ? Một tuần là có thể khỏi sao? Anh đừng có mà làm bậy, tôi không thể nhìn anh hại bác Hứa được.”
Tề Bác Hạo nghiêm khắc nói với Giang Thành.
“Đúng vậy, mời anh rời khỏi đây, đây là bệnh nhân của bác sĩ Tề chúng tôi, anh bớt tới gây chuyện đi.”
Một người bác sĩ trung niên mặt chữ điền bên cạnh Tề Bác Hạo cũng bất mãn nói.
Vị bác sĩ trung niên mặt chữ điền này cũng là bác sĩ lúc trước xuất ngoại cùng với Tề Bác Hạo, cho nên cũng không biết Giang Thành, chỉ là cảm thấy người này quá liều lĩnh.
Hứa Tình vừa nghe bố mình đau đớn kêu la, mà phía bên Tề Bác Hạo còn ngăn cản Giang Thành không cho anh ấy chữa bệnh, lập tức Hứa Tình cũng không chịu được nữa.
“Bác sĩ Tề, mời anh tránh ra, để chồng tôi mau chóng chữa trị cho bố tôi.”
Hứa Tình lạnh lùng nói với Tề Bác Hạo.
“Hứa Tình, cô cũng là người học y, cô không biết loại mô mềm này đụng phải chất lỏng sẽ đau đến mức nào sao? Đặc biệt là loại chất lỏng không rõ nguồn gốc này? Hơn nữa anh ta còn nói một tuần có thể hồi phục, cô cảm thấy có thể sao?”
Tề Bác Hạo nhíu mày khuyên bảo Hứa Tình.
“Tôi tin tưởng chồng tôi.”
Hứa Tình lạnh nhạt nói.
“Tôi...”
Tề Bác Hạo thật hết nói nổi, anh ta có lòng tốt sao lại bị trở thành kẻ lòng lang dạ thú rồi, đã nói rõ rồi lời của tên Giang Thành này chính là lừa trẻ con, kết quả Hứa Tình còn tình nguyện trở thành đứa trẻ bị lừa, chuyện này rốt cuộc là làm sao vậy?

“Được thôi, cô đồng ý để anh ta làm xằng bậy, vậy cứ làm bậy đi.”
Tề Bác Hạo đơn giản cũng không để ý tới, dù sao chờ tên tiểu tử này hại chết bố cô rồi, cô lại đến tìm tôi khóc lóc đi.
“Hai vị, mau để tôi chữa bệnh cho ông ấy đi, tôi quen biết viện trưởng Thẩm.”
Giang Thành nhìn thấy Hứa Chí Quân càng ngày càng la to kinh khủng, vội vàng bước lên nói, muốn dùng viện trưởng Thẩm áp chế hai người kia.
“Quen biết viện trưởng Thẩm thì đã làm sao? Chúng tôi ai không quen biết viện trưởng Thẩm chứ? Anh còn tưởng rằng anh rất đặc biệt sao, tôi nói cho anh biết, đừng nói là quen biết viện trưởng Thẩm, cho dù bà ta đích thân tới, không phải bệnh nhân của anh, anh cũng không thể chữa trị.”
Tên đàn ông mặt chữ điền không nói lý một chút nào.
“Vậy sao? Tôi tới cũng không có tác dụng gì sao?”
Đúng lúc này Thẩm Băng mặc áo blouse trắng thật sự đi đến, trên người Thẩm Băng vốn dĩ đã có khí chất lạnh lùng, dáng người lại cực kỳ đẹp, mặc áo blouse trắng nhô ra phía trước, bước vào lập tức thu hút ánh mắt của mọi người.
Tề Bác Hạo và tên mặt chữ điền nhìn thấy Thẩm Băng thật sự đi vào, vội vàng kinh ngạc nói: “Viện trưởng, ngài đã tới, ngài xem xem, tên bác sĩ quèn này, một hai đòi dùng thứ thuốc bậy bạ này cho người bệnh.”
“Bác sĩ quèn?”
Thẩm Băng thanh tú xinh đẹp, nói thẳng: “Anh biết Giang Thành đã chữa trị cho bao nhiêu người không có khả năng được cứu sống không? Lúc trước con gái của Phương Kiến Quốc trọng thương, Thước đại sư bó tay không có cách nào, là cậu ta chữa khỏi, một người bệnh nhiễm trùng đường tiểu, bác sĩ của thành phố tới từ gia tộc Hứa Thị cũng không có cách nào, cũng là anh ta chữa khỏi, ông Steve, bố của cô Jella, đại sứ ở Hoa Hạ, bị bệnh mà y học trên thế giới không thể chữa khỏi, cũng là anh ta chữa khỏi, anh gọi anh ta là tên bác sĩ quèn sao?”
Tề Bác Hạo và tên bác sĩ mặt chữ điền nghe thấy chuyện này, lập tức trở nên kinh ngạc.
Quả thật bọn họ ở nước ngoài cũng nghe nói đến những trường hợp không thể tưởng tượng được ở Hoa Hạ, đặc biệt là chứng cơ bắp cứng đờ của ngài Steve, hơn nữa được coi như điển hình của giới y học quốc tế.
Sở dĩ bọn họ bỗng nhiên trở về, cũng là tiếp nhận yêu cầu của bên phía nước Mỹ, trở về học tập xem xem, rốt cuộc là thần y như thế nào mà chữa khỏi.
Nhưng bọn họ như thế nào đều không ngờ rằng, tất cả những trường hợp không thể tưởng tượng đoa đều do tay một người chữa khỏi, hơn nữa đúng là bọn họ xem thường Giang Thành.
“Chuyện đó…..

Chuyện đó tất cả đều là anh ta làm sao?”
Tên đàn ông trung niên mặt chữ điền khó tin nhìn Giang Thành.
“Anh cảm thấy tôi sẽ nói dối sao?”
Thẩm Băng lạnh lùng nhìn người đàn ông, tên đàn ông mặt chữ điền lập tức chột dạ cúi đầu.
Thẩm Băng thở dài, nhìn Giang Thành rồi nói: “Anh đến đây đi.”
Tề Bác Hạo vừa thấy viện trưởng Thẩm đã nói, bèn tránh ra một bên, và Giang Thành cũng mở băng vải băng bó trên cánh tay của Hứa Chí Quân ra.
Diệp Trúc Bình thấy miệng vết thương nghiêm trọng như vậy, không đành lòng quay đầu đi, nước mắt trong hốc mắt lập tức liền chảy xuống.
Thẩm Băng nhìn thấy Giang Thành chuẩn bị thực hiện, lập tức đều tập trung lực chú ý lên trên người Giang Thành, chỉ là ánh mắt của cô ta cũng không phải kinh ngạc, mà là giống như đang nhìn một con mồi vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận