Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành


Phương Lan Lan lái một siêu xe, chạy ra khỏi nội thành Lư Dương, hướng về phía chân núi phi thẳng một đường.
Giang Thành cũng nghe nói, nơi này có một bãi đua xe ngầm, nằm ở một khu vực đồi núi, đường lên núi nguy hiểm trắc trở, bởi vậy đường đua cũng vô cùng ngoằn ngoèo hiểm hóc, thường xuyên xảy ra tai nạn, thật không ngờ một cô gái như Phương Lan Lan mà cũng thường xuyên tới mấy chỗ như thế này.
Xe lượn theo đường lên núi quanh co, không ngừng tiến về phía trước, trên đường đi, Phương Lan Lan cũng thể hiện tài đánh lái của mình, lúc thì bất ngờ tăng tốc, khi thì đột ngột bẻ lái rẽ ngoặt.
Phương Lan Lan muốn nhìn thấy ánh mắt bội phục của tất cả mọi người, thế nhưng Giang Thành ngồi ở ghế lái phụ lại không hề có bất kỳ biểu cảm nào, cực kì lãnh đạm thờ ơ, thậm chí còn muốn ngủ một giấc.
“Nhàm chán!”
Phương Lan Lan khinh bỉ nhìn Giang Thành một chút, sau đó lại hung hăng dẫm chân ga, vận tốc của xe lại tăng lên mấy phần.
Xe vẫn còn chưa đến bãi đỗ, đã nghe thấy tiếng kim loại nặng nề vang lên ở đằng xa, rõ ràng là đã đến bãi đua xe ngầm.
Phía xa xa con đường trên núi, Giang Thành nhìn thấy đèn xe người truy kẻ đuổi, tốc độ cực nhanh, tiền cược ở mấy chỗ đua xe như này cực kì lớn, rất có khả năng, chỉ cần thua một trận thì sẽ tán gia bại sản.
Đương nhiên, loại trừ gia đình nhà Phương Lan Lan.
“Anh Phong, kia hình như là xe của Phương đại tiểu thư thì phải!”
Một tên đàn em đứng cạnh Tống Phong chỉ vào chiếc xe màu vàng mới vừa tiến vào bãi đỗ xe.
“Đừng có nói bừa, nha đầu họ Phương kia lần trước bị tai nạn nghiêm trọng như thế, sao có thể khỏi nhanh vậy được.” Tống Phong bên cạnh rít một hơi thuốc, nói.
Thế nhưng vừa dứt lời, Tống Phong quả nhiên thấy Phương Lan Lan bước từ trên xe xuống, lập tức kinh hãi.
Phương Lan Lan lần trước đua xe với anh ta nên bị tai nạn, lúc ấy nghiêm trọng đến mức ai cũng nói Phương Lan Lan sẽ chết.

Sao chỉ mới mấy ngày, Phương Lan Lan đã hồi phục như chưa từng xảy ra chuyện gì thế này?
Phương Lan Lan sở dĩ có thể hồi phục nhanh như vậy, hoàn toàn là do châm pháp cao minh của Giang Thành.
“Anh Phong, anh nhìn xem, thật sự là cô ta.” Tên đàn em vui vẻ nói, “Cô ta lần này đến là để đua xe với chúng ta sao.”
Tống Phong suy nghĩ một chút, nói sao thì, Phương Lan Lan không xảy ra chuyện gì, mới là tốt nhất.

Nha đầu này thật sự là một con dê béo, cũng không thể để người khác hớt tay trên được.
Nghĩ đến đây, Tống Phong rít một hơi mạnh, sau đó ném điếu thuốc xuống đất, giẫm diệt tàn thuốc, đi về phía Phương Lan Lan ở bên kia.
“Phương đại tiểu thư, mấy ngày không gặp, từ khi chia tay vẫn ổn chứ?” Tống Phong cười nhìn Phương Lan Lan nói.
Phương Lan Lan xoay đầu, nhìn thấy Tống Phong, lập tức nói: “Họ Tống kia, vừa khéo tôi đang tìm anh đây, lần trước tôi thua xe, lần này tôi nhất định phải thắng, lấy lại xe của tôi.”

Tống Phong nghe xong, vội vàng xua tay nói, “Thôi thôi thôi, Phương đại tiểu thư hãy bỏ qua cho tôi đi.

Lần trước cô xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi vẫn còn sợ bố cô đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi đây này.

Lần này bỏ đi, cô nếu như muốn lấy xe về, tôi đưa cho cô là được mà.

Mọi người đều là bạn bè mà!”
Kỳ thật, Tống Phong cũng chỉ thuận miệng nói vậy thôi.

Lần trước nha đầu này thua một cái xe Ferrari Enzo, xe đắt như vậy, sao có thể tùy tiện cho đi được.
Anh ta sở dĩ nói như thế, là bởi vì anh ta hiểu rõ tính cách của Phương Lan Lan.

Cô rất coi trọng thể diện, chắc chắn sẽ không lấy xe về, nhất định phải thắng mới được.
“Được, đã như vậy, anh đem xe trả lại cho cô ấy đi, chúng ta về thôi.” Giang Thành đứng ở một bên nhìn Tống Phong nói.
Phương Lan Lan không hiểu thủ đoạn của Tống Phong, nhưng Giang Thành thì rõ mười mươi, loại người này, chính là dám chắc Phương Lan Lan nhất định sẽ không cần, mới dám nói như thế.

Nếu như Phương Lan Lan thật sự đồng ý, Tống Phong chắc chắn sẽ lật lọng.
Lời của Giang Thành khiến ý cười trên khuôn mặt của Tống Phong khựng lại.

Cái này…nếu như Phương Lan Lan thật sự lấy lại, không phải là anh ta lỗ lớn rồi sao?
Tống Phong ngượng ngùng cười khan hai tiếng, nhìn Giang Thành hỏi, “Vẫn còn chưa biết, vị đây là…”
“Vệ sĩ mới của tôi, Giang Thành.”
Phương Lan Lan nói thẳng, “Bớt nói mấy lời vô nghĩa đi, tôi nếu muốn trực tiếp đòi lại, thì thà mua một cái mới tốt hơn.


Tôi chính là muốn phải thắng rồi đoạt lại, họ Tống anh mau đi sắp xếp đường đua đi, lần này tôi chắc chắn phải thắng anh!”
Tống Phong nghe thấy chỉ là một tên vệ sĩ cỏn con, anh ta liền lập tức không để Giang Thành vào mắt, mà quay sang Phương Lan Lan cười nói, “Được, nếu như Phương đại tiểu thư đã khăng khăng muốn so đấu, vậy tôi cũng không tiện từ chối nữa.

Không biết lần này chúng ta cược cái gì thì được nhỉ?”
“À, cái xe Rambo phía sau lưng tôi, nếu tôi thua, thì nó là của anh, còn nếu tôi thắng, tôi muốn lấy lại cái xe lần trước.” Phương Lan Lan đưa tay chỉ ra phía sau, nói.
Tống Phong nhìn thấy cái xe màu vàng, hai mắt sáng lấp lánh, thương vụ hàng chục triệu là đây chứ đâu.
“Được, tôi lập tức thu xếp đường đua.” Tống Phong hưng phấn.
Tống Phong xoay người rời đi.

Anh ta đã đua mấy trận với Phương Lan Lan, trừ mấy lần đầu, anh ta cố ý thua ra thì những trận về sau, anh ta đều thắng cả.

Anh ta đương nhiên hiểu rõ kỹ thuật lái xe của Phương Lan Lan, so đấu kiểu này chẳng khác nào việc cô ta tặng xe cho mình.
“Tôi nói này đại tiểu thư, cô thật sự không nhìn ra được anh ta đang tính kế cô sao?” Giang Thành nhìn Phương Lan Lan nói.
“Tính kế cái gì? Tôi ngày trước thắng anh ta nhiều lần rồi.” Phương Lan Lan đắc ý nói, “Đúng rồi, anh có đem theo tiền không? Anh có thể đi qua bên kia đặt cược, cược tôi thắng!”
Giang Thành bất lực không nói nên lời, nha đầu này, tâm tư quá đơn thuần.

Nhưng Giang Thành cũng hiểu, mấy nơi đua xe ngầm này, có rất nhiều người đến đây đặt cược, nhưng số người ra trận so đấu thì lại rất ít.
Màn hình lớn phía trên khán đài, rất nhanh đã hiển thị trận đua tiếp theo giữa Phương Lan Lan vs Tống Phong.
“CMN, lại là cái nhà họ Phương kia à? Cô ta lại đến đây nộp xe à?”
“Anh thì biết cái gì, nhà người ta có tiền, chỉ là mấy cái siêu xe thì đáng là bao.

Cái nhà người ta không thiếu, là tiền.”
“Haizz, thật sự là quá mức nghèo đói, không thể tưởng tượng được!”

Người trên khán đài xôn xao ầm ĩ, Phương Lan Lan vậy mà là khách quen của nơi này, mà cô ấy không chỉ nổi danh là thiên kim tiểu thư nhà họ Phương, mà càng nổi danh hơn là cô ấy thường xuyên thua xe ở đây.
Cũng chính bởi vì như thế, đa số người đặt cược, đều đặt Tống Phong thắng.

Rất nhanh, phiên đặt cược đầu tiên, tỷ lệ đặt cược vào Phương Lan Lan và Tống Phong là 1:57.
Giang Thành nhìn thấy cái tỷ lệ này, không nhịn được cười phá lên, nói cách khác là không có một ai nghĩ rằng Phương Lan Lan sẽ thắng.
“100.000 NDT, cược Phương Lan Lan thắng.” Giang Thành trực tiếp đặt tiền cược xuống, dù sao trong thẻ của anh ta vẫn còn rất nhiều tiền.
“Anh cược ai?” Một nhân viên béo nghe không rõ, thằng nhóc này bị điên à? Là người, ai cũng biết Phương Lan Lan không có khả năng giành chiến thắng.
“Phương Lan Lan, 100.000 NDT!” Giang Thành một lần nữa lặp lại rõ ràng.
“Được, tôi cược giúp ngài.”
Nhân viên béo nhìn Giang Thành như nhìn một thằng ngu.

Không thấy tỷ lệ đặt cược mở màn phóng đại như thế sao? Còn cược 100.000 NDT nữa chứ, đây rõ ràng là cống tiền mà.
“Hóa đơn của ngài, xin cất kỹ!” Nhân viên phục vụ đưa biên lai đặt cược cho Giang Thành.
Tống Phong đã sắp xếp đường đua xong, anh ta lái chính chiếc xe Ferrari Zohn màu đỏ lần trước Phương Lan Lan đã bại dưới tay mình đến trước vạch xuất phát của đường đua, ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái ăn mặc hở hang gợi cảm.
Tống Phong hạ cửa kính xe xuống, vẫy tay với Phương Lan Lan ở bên này.

Phương Lan Lan lập tức bảo Giang Thành lên xe, lái xe đến vạch xuất phát.
“Em gái, đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?” Tống Phong cười hì hì nhìn Phương Lan Lan, nói.

Đồng thời dùng sức nhấn chân ga, động cơ lập tức phát ra tiếng gầm rú.
“Đừng có đắc ý, lần này bà đây sẽ khiến anh phải nôn xe ra.” Phương Lan Lan có chút tức giận.
Tống Phong hiện giờ đang lái chiếc siêu xe mà cô thích nhất, nhìn thấy chiếc xe yêu thích của mình bị người khác lái mất, cô làm sao có thể không tức giận được chứ?
Tống Phong và Phương Lan Lan hướng về phía ngoài đường đua, làm dấu OK.

Ngay lập tức, một mỹ nữ tóc dài thân hình nóng bỏng đi đến mép vạch xuất phát, giơ cao súng hướng lên trời.
Pằng!
Nhận được hiệu lệnh, siêu xe của Tống Phong và Phương Lan Lan như dã thú phát ra tiếng gầm rú, lốp xe quay cuồng, vòng quay dữ dội khiến lốp xe cọ xát ma sát mạnh với mặt đường, tạo ra những làn khói trắng.
Hai siêu xe màu đỏ và màu vàng, giống như mũi tên căng dây bắn ra ngoài, lao vút về phía trước.

Mặc dù hai chiếc xe xuất phát cùng một lúc, thế nhưng chỉ mới ba giây ngắn ngủi, xe của Phương Lăng Lăng đã bị xe của Tống Phong bỏ xa một đoạn.
“Hứ!”
Tống Phong khinh thường nhìn thoáng qua kính chiếu hậu hơi chĩa ra phía bên ngoài, nhếch miệng nở một nụ cười khinh miệt.
“Chết tiệt!”
Phương Lan Lan nghiến răng gầm nhẹ một tiếng, dưới chân càng dùng sức nhấn chân ga, thế nhưng dù nhấn mạnh như nào thì xe của cô, từ đầu đến cuối, vẫn cách xe của Tống Phong phía trước một đoạn.
“Chuyện này là thế nào?” Phương Lan Lan tức giận làu bàu.
Phương Lan Lan không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thế nhưng Giang Thành lại hiểu rất rõ, đây là do tính năng của hai chiếc xe chênh lệch quá lớn.
Mặc dù cùng là siêu xe, thế nhưng so với cái xe Ferrari Zohn phía trước thì không cùng đẳng cấp.
Mắt thấy phía trước có một khúc cua, Tống Phong lập tức đạp chân phanh, chuẩn bị giảm tốc bẻ cua.
Còn Phương Lan Lan lúc này thì đã gấp đến phát điên, trong mắt của cô ta bây giờ chỉ muốn vượt lên trước Tống Phong, bởi vậy, cô ấy không hề chú ý đến khúc cua phía trước, vẫn như cũ đạp mạnh chân ga.
Tống Phong đạp phanh xe giảm tốc trong khi Phương Lan Lan lại nhấn giữ chân ga tăng tốc, vì thế mà Phương Lan Lan rất nhanh đã đuổi kịp xe của Tống Phong.
Sau khi đuổi kịp xe của Tống Phong, cô ấy còn đắc ý nhìn sang Tống Phong bên kia nở một nụ cười.
“Nha đầu này điên rồi sao?”
Tống Phong giật nảy mình, với tốc độ của cô ta hiện tại, không thể nào rẽ vào một khúc cua gấp như này được, chắc chắn sẽ lao thẳng xuống dưới núi, cho dù bây giờ có giảm tốc thì cũng đã muộn rồi.
“Ui, Phương đại tiểu thư điên rồi sao? Phóng nhanh như vậy, khúc cua gấp mà không giảm tốc? Đây không phải là muốn chết sao?”
“Con nhóc này chẳng biết lái xe gì cả, chắc chắn lại xảy ra tai nạn nữa cho mà xem!”
Người trên khán đài cũng bị hành động của Phương Lan Lan dọa kinh ngạc đến ngây người, nhưng nhân vật chính Phương Lan Lan vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui sướng vượt qua Tống Phong.
Lúc cô xốc lại tinh thần, mới chú ý đến khúc cua gấp còn cách đó không xa, nháy mắt bị dọa đến ngây người.
Cua gấp như thế, vận tốc lại nhanh, phải làm sao bây giờ? Cứ tiếp tục như này, nhất định sẽ lao xuống núi mất!
Lập tức, trong đầu Phương Lan Lan trống rỗng, hoàn toàn không biết phải làm gì.
Phương Lan Lan vô thức dời chân đạp chân phanh, mặc dù đã muộn, nhưng cô không nghĩ được cách nào khác.
Đúng lúc này, bàn tay to lớn của Giang Thành trực tiếp đặt trên bắp đùi trắng nõn của Phương Lan Lan, nhấc cái chân đang nặng nề nhấn xuống của Phương Lan Lan ra khỏi chân phanh.
“Anh làm gì vậy?” Phương Lan Lan kinh hoàng nhìn Giang Thành hô lên.
Giang Thành không trả lời, tay kia vội vàng kéo phanh tay, siêu xe nháy mắt phát ra tiếng ma sát chói tai, cùng lúc đó, Giang Thành đoạt lấy vô lăng từ trong tay của Phương Lan Lan, dùng sức bẻ lái.
Chiếc xe vốn dĩ sắp chuẩn bị lao thẳng xuống vách núi, bất ngờ chao đảo, nháy mắt đầu xe quay ngoắt lại, ma sát giữa lốp xe và má phanh tỏa ra làn khói dày đặc.
Đúng lúc này, Giang Thành thả phanh tay ra, xoay vô lăng, xe dừng lại một khắc ngắn ngủi, sau đó lại như mãnh thú lao lên.
Vận tốc cực đại, thêm khúc cua gấp, đi qua đoạn đường này, mọi thao tác xử lý đều cực kỳ linh hoạt như nước chảy mây trôi, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận